Thư Kiếm Trường An

Chương 30: Nguy cơ




Dịch giả: Spring_Bird
Lông mày Tô Trường An rốt cục nhíu lại, bây giờ hắn mới sáng tỏ, Cố Nha Lãng nãy giờ khan giọng nói, cuối cùng là vì cái này.
Trong lòng hắn rét lạnh, chiến lực Man tộc thế nào thì hắn không rõ lắm, nhưng có thể đánh giết hùng sư Đại Ngụy ở biên quan tơi bời, thậm chí Võ Vương đại nhân kia cũng không thể không co đầu rút cổ trốn trong Tây Lĩnh Quan, tránh nơi đầu sóng ngọn gió. Như vậy có thể thấy được sự hung tàn của Man quân.
Kế sách của Cố Nha Lãng tất nhiên không có vấn đề, nội ứng ngoại hợp, hoàn toàn có khả năng thắng vì đánh bất ngờ.
Chỉ là như vậy thì Tô Trường An không thể không đảm nhiệm vị trí viện quân lên trước một mình chống chọi đại quân Man tộc. Quân lính rời rạc dưới trướng hắn mà trực tiếp đối đầu lính Man tộc dũng mãnh, dù thế nào đi nữa cũng đều là việc lấy trứng chọi đá.
"Nam tướng quân nghĩ sao?"
Suy nghĩ của Tô Trường An, tất nhiên là việc này không tốt.
Nhưng mà lời này làm sao hắn có thể nói đây?
Mặc dù rắp tâm hại người của Cố Nha Lãng là thực, nhưng kế sách này lại không có chút vấn đề nào. Mà Tô Trường An về phương diện đánh trận gần như không có chút kinh nghiệm thì việc nghĩ ra một phương pháp xử lý tốt hơn cũng là không thể.
Nếu đã không nghĩ ra được biện pháp, thì tất nhiên không có tư cách đi đánh giá biện pháp của người khác.
"Cố tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, lời ngươi nói mạt tướng không dám bình luận ngông cuồng. Chỉ là, với chín trăm người Hãm Trận Doanh mà muốn chặn Man quân, chờ đợi cùng tướng quân nội ứng ngoại hợp, tại hạ cho rằng điều này ít nhiều hơi hoang đường."
Câu trả lời của Tô Trường An làm cho Trấn Tây Quan hơi sững sờ, ông vốn tưởng rằng Tô Trường An đối với việc sắp xếp như vậy sẽ không đồng ý. Dù sao đi đến Tây Đầu Bảo cũng không phải là chuyện tốt, thậm chí không cẩn thận một cái còn mất mạng như chơi. Nhưng chẳng ngờ Tô Trường An đối với Cố Nha Lãng lại không có chút bất đồng, chỉ không đồng ý với việc một mình trấn thủ Tây Đầu Bảo.
"Ý Nam tướng quân là..?" Trấn Tây Quan hỏi dò.
"Mạt tướng hy vọng tướng quân có thể phái một vị tướng lãnh dày dặn kinh nghiệm để phụ tá tại hạ." Tô Trường An vẻ mặt cung kính nói.
Lời này còn chưa dứt, nét mặt mọi người ở đó đều thay đổi. Tô Trường An đây là tuyên bố muốn kéo theo người xuống bùn, hơn nữa cách hắn dùng từ cũng khá mập mờ, nói là muốn Trấn Tây Quan cho hắn một gã tướng lãnh phụ tá. Như vậy thì dẫn đến việc sau khi đến Tây Đầu Bảo, ở một mức độ nào đó giữa hai người sẽ có quan hệ chủ thứ.
Các vị tướng lãnh ở đây ít nhất cũng là người đã lăn lộn chốn sa trường hơn mười năm, sao có thể cam tâm đi phụ tá một tên oắt con mười bảy mười tám tuổi chứ? Huống chi tình thế của Tây Đầu Bảo hung hiểm thế nào, được gọi là cửu tử nhất sinh. Như vậy thì cho dù có cố hết sức đi nữa cũng khó hoàn thành trách nhiệm, những lão tướng càng lão luyện tất nhiên càng không muốn nhận. Bọn họ mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đều có bộ dạng mất hứng.
"Vị tướng quân nào tự nguyện nhận trách nhiệm đó đây?" Trấn Tây Quan làm như không thấy sắc mặt khó coi của mọi người, nhìn xung quanh mà hỏi.
Tất nhiên không ai đáp lại y. Mà bầu không khí bên trong đại trướng bởi vì câu hỏi của y cũng trở nên trầm mặc.
"Chư vị tướng quân đều không muốn nhận?" Sắc mặt Trấn Tây Quan lạnh lùng, dĩ nhiên với phản ứng của mọi người rất không vừa lòng.
Trong đại trướng càng yên tĩnh, những tướng lãnh này đều cúi đầu, tất cả đều một mực tránh ánh mắt của Trấn Tây Quan.
"Mạt tướng cho rằng, cái này là sách lược mà Cố Tướng Quân đưa ra, chuyện này để cho Cố tướng quân và mạt tướng cùng đi, vậy là thích hợp nhất!" Giọng Tô Trường An lại vang lên.
Cố Nha Lãng nghe vậy giật mình, chưa từng nghĩ lại bị Tô Trường An cắn ngược lại một cái, vừa định nói gì đó để biện giải cho mình, nhưng Trấn Tây Quan một bên như đã chờ đợi từ lâu, vừa nghe những lời này của Tô Trường An liền mở miệng nói trước: " A, Cố Tướng quân lão luyện thành thục, lại thêm Nam tướng quân dũng mãnh vô địch, đích thực là có một không hai."
Cố Nha Lãng trên trán lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh, gã vội vàng hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ tới những vị đồng liêu này, hy vọng bọn họ giúp mình nói vài câu giải vây. Nhưng ở đây những người này đều đã lăn lộn quan trường nhiều năm, càng già càng lão luyện, trong lòng biết lần này Tô Trường An đối với việc Cố Nha Lãng đẩy hắn vào chỗ dầu sôi lửa bỏng đích thị là cực kỳ bất mãn, cho nên mới có tiết mục kéo người lót lưng này. Nếu lúc này bọn họ mở miệng giúp, lỡ như dồn Tô Trường An đến đường cùng, làm không khéo lại như nhóm lửa châm thân. Cho nên bọn họ đối với ánh mắt của Cố Nha Lãng đều làm ngơ, vẫn như trước ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Cố Nha Lãng rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt trong chuyện này, gã tự biết lần này khó có thể thoát, dứt khoát không làm điều vô ích nữa.
"Tại hạ lĩnh mệnh." Gã chấp tay, cung kính hướng về phía Trấn Tây Quan, còn nói thêm: "Chỉ là tam quân đây không thể một ngày không soái, ta cùng với Nam tướng quân cùng thủ Tây Đầu Bảo, lỡ như có bất đồng ý kiến, không biết phải xử lý thế nào, xin mời tướng quân chỉ bảo."
Lông mày Tô Trường An nhíu lại, hiểu rõ Cố Nha Lãng tự biết lần này không có khả năng thoát được, thì lập tức muốn đoạt quyền của hắn, dùng việc này để thu được quyền chủ động ở Tây Đầu Bảo.
Trấn Tây Quan nghe vậy hơi trầm ngâm, ánh mắt lão dò xét qua lại Tô Trường An và Cố Nha Lãng một lượt, tựa như cân nhắc điều gì, mấy tức sau, mới nói: "Cố tướng quân sa trường chinh chiến nhiều năm, ta tất nhiên rất yên tâm. Chỉ là lần tác chiến này, sách lược đã định, đến lúc đó chỉ cần nhị vị thủ vững thành trì, đợi cho quân ta giết đến rồi tiền hậu giáp kích là được. Ngược lại sẽ không có sự việc gì cần phải thương nghị cả. Chi bằng cho hậu bối một cơ hội, ủy khuất Cố tướng quân một chút."
Những lời này của Trấn Tây Quan, theo lý thuyết, nên được xưng tụng là rắm chó không kêu.
Tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thời cơ trôi qua tức thì, sao có thể bảo thủ không chịu thay đổi?
Đạo lý này, Trấn Tây Quan hiểu rõ, Cố Nha Lãng tất nhiên cũng biết, mà ngay cả Tô Trường An cũng đã từng nghe qua.
Nhưng mà lại không có ai dám phản bác, Trấn Tây Quan lần này rõ ràng muốn thiên vị Tô Trường An, chư tướng ở đây sao có thể không rõ?
Sắc mặt Cố Nha Lãng càng bất phục, nhưng lại không phát tác được, gã một lần nữa chắp tay, dùng thanh âm cực kỳ âm trầm nói ra: "Tại hạ lĩnh mệnh!"
"Cố tướng quân rất rõ đại nghĩa, Trấn mỗ bội phục!" Trấn Tây Quan vừa cười vừa nói, sau đó dẫn Cố Nha Lãng đến bên Tô Trường An, lại nói: "Hy vọng nhị vị bỏ qua hiềm khích lúc trước, chân thành hợp tác! Việc này quan hệ muôn dân Tây Lương, xã tắc trăm năm của Đại Ngụy, Trấn mỗ xin khấu tạ!"
Nói rồi, y bất ngờ trước mặt tất cả mọi người, khom người cúi đầu trước Tô Trường An và Cố Nha Lãng.
Trong lòng Tô Trường An không khỏi có chút xúc động, hắn vội đỡ tay Trấn Tây Quan, nói: "Tướng quân yên tâm, Nam mỗ tất nhiên cố gắng hết sức."
Có được lời hứa của Tô Trường An, Trấn Tây Quan dường như cũng yên lòng, sau đó mọi người lại bàn bạc thêm một vài chi tiết nữa, xác định để cho Tô Trường An và Cố Nha Lãng ngày mai dẫn Hãm Trận Doanh tiến về phòng thủ Tây Đầu Bảo, rồi chấm dứt cuộc họp này. Trước khi đi, Trấn Tây Quan đột nhiên gọi Tô Trường An lại, nói lão biết việc này hung hiểm, lão suy đi tính lại, quyết định để cho con trai của Thái Thú thành Lai Vân mang theo bảy trăm tu sĩ của nó đi với Tô Trường An, coi như là tăng thêm trợ lực cho hắn.
Tô Trường An tất nhiên vẫn còn chút ấn tượng với vị công tử kia, cách đây vài ngày khi Thái thú Lai Vân mở tiệc đãi bọn họ từng đề cập đến hy vọng đem con mình đưa vào dưới trướng Trấn Tây Quan để rèn luyện kinh nghiệm, và Trấn Tây Quan cũng đã đồng ý. Nhưng việc mang đứa con người ta đã phó thác cho mình đưa đến chỗ hiểm ác nhất, nói thế nào cũng hơi vô hậu.
Có điều được tăng thêm bảy trăm tu sĩ Cửu Tinh cảnh đối với Tô Trường An thì tất nhiên lại là chuyện tốt, cho nên hắn ngược lại cũng không quan tâm nguyên do vì sao, chỉ có hướng về Trấn Tây Quan gật đầu nhẹ, cảm tạ ý tốt của y.
Nhưng Trấn Tây Quan lại nói y đã ra lệnh cho vị công tử kia chờ trong doanh trướng của Tô Trường An, hy vọng Tô Trường An có thể cùng người đó gặp mặt một lần, dù sao cũng sắp cùng nhau ra trận giết địch, hiểu rõ lẫn nhau thì sẽ có tình cảm tốt.
Tô Trường An tất nhiên đồng ý, chỉ là hắn vừa mới đi ra khỏi doanh trướng của Trấn Tây Quan thì trong lòng chợt chấn động, đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức trong một khắc này phát sinh một tia hàn ý.
Vừa vặn đúng lúc này, ở trong doanh trướng, Trấn Tây Quan tỏ ra vô cùng đắc ý.
Y từ đầu đến cuối đều là làm người đứng nghe một bên, Cố Nha Lãng nói cái gì y liền gật đầu phụ họa cái đó, Tô Trường An nói cái gì y liền đồng ý cái đó. Mặc dù là y ngồi ở vị trí Thần tướng, có tu vi vượt xa ba quân, nhưng khó tránh đáy lòng Tô Trường An sinh ra coi thường y. Giống như hắn cảm thấy vị Thần tướng đại nhân này dường như không có được nửa quan điểm của bản thân.
Nhưng!
Nếu như tất cả thật sự chỉ là biểu hiện đơn giản bên ngoài.
Những chuyện này thật sự là cho đến hội nghị mới tạm thời quyết định.
Vậy thì tại sao vị công tử kia lại chờ sẵn trong trướng của Tô Trường An?
Hoặc là nói, kỳ thật trước khi bắt đầu hội nghị Trấn Tây Quan đã biết rõ kết quả, toàn bộ sự việc đều nằm trong dự đoán của y.
Nghĩ lại từ khi vào dưới trướng của Trấn Tây Quan, thái độ của y đối với hắn đều là mập mờ không rõ, đến đêm qua vị lão giả kia cho hắn uống bầu rượu cũng là điều kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, Tô Trường An cảm thấy mờ mịt, bên trong e là vẫn còn ẩn tình mà hắn chưa biết.
Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh liền ngừng lại, bởi vì một sự việc mới phát sinh càng làm hắn kinh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi.
Mà căn nguyên của chuyện này, là vì lúc hắn đi đến doanh trướng của mình, vị Thái thú công tử kia tự mình đứng trước doanh trướng đợi hắn.
Vị công tử này, Tô Trường An nhận ra.
Mà gã tất nhiên cũng nhận ra Tô Trường An.
Chân mày Tô Trường An cau lại, lông mày đối phương cũng nhíu lại.
Bọn họ đang suy nghĩ tên họ của đối phương, bọn họ đã từng gặp nhau, có lẽ là trước kia, ở Trường An.
Ở Tướng Tinh Hội.
Lông mi hai người giãn ra, nhưng theo sau lại bị một nỗi khiếp sợ to lớn thay thế.
"Ngươi là Viên Động Khôn!"
"Ngươi là Tô Trường An!"
Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên, sau đó thân thể Tô Trường An khẽ động, liền đi tới trước vị công tử kia, hắn đột nhiên vươn tay bịt kín miệng gã.
Vị công tử này, năm đó tại Tướng Tinh hội là người đầu tiên đứng ra khiêu chiến Tô Trường An, cuối cùng lại bị Tô Trường An một đao chém bay trường đao - đệ tử Trường An Viên Động Khôn.
Tô Trường An không ngờ ở Tây Lương cách xa Trường An vạn dặm lại đụng phải người quen, càng không nghĩ đến con trai Thái Thú kia lại là Viên Động Khôn.
Tâm tư hắn thay đổi, thân phận của hắn không thể bại lộ, nếu không thì tất nhiên hắn sẽ bị đưa về Trường An, thậm chí còn bị Thần tộc đuổi giết, nghĩ đến đây, con ngươi hắn phát lạnh, một tia sát cơ hiện lên.
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.