Dịch giả: Tiểu Băng
Ngày mai chính là ngày đại hôn của Tô Mạt và Cổ Ninh.
Tô Trường An nằm ở trên giường ngẫm nghĩ.
Hắn thích Tô Mạt, đúng vậy, đúng là hắn thích, nhưng nói chính xác thì đó giống như ước mơ một thứ đẹp đẽ hồi nhỏ mà thôi.
Hắn hôm nay đã trưởng thành, đã trải qua nhiều chuyện, đã có cô gái mà bản thân hắn thích.
Không thể bảo là không có cảm giác gì khi Tô Mạt sắp lập gia đình, nhưng chủ yếu đều là sự chúc phúc thật lòng.
Chỉ là, Cổ Ninh...
Vừa nghĩ tới cái khí tức âm lãnh quanh người Cổ Ninh, Tô Trường An lại cau mày.
Hắn đã từng xem Cổ Ninh là bằng hữu, bằng hữu tốt nhất.
Nhưng những chuyện xảy ra khi trở lại trấn Trường Môn đã làm trái tim hắn băng giá.
Đột nhiên hắn cảm nhận được linh lực chấn động rất nhẹ, hắn đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài phòng chợt nổi lên một làn gió đêm, thổi mạnh vào cửa sổ cũ kĩ, một thân ảnh hiện ra, lạnh lùng nhìn hắn.
"Cổ Ninh?" Tô Trường An giật mình, nhảy ra ngoài cửa sổ, đối diện với Cổ Ninh.
"Ngươi... Tới làm cái gì?" Tô Trường An hỏi.
Công tử trấn Trường Môn áo trắng, sạch sẽ ấm áp không còn sự ấm áp vui vẻ, mà là khuôn mặt lạnh như băng và âm trầm.
"Trường An, chúng ta đã biết nhau bao nhiêu năm?"
"...” Tô Trường An nhíu mày, hắn không thích lắm kiểu nói chuyện chặn đầu chặn đuôi này, nhưng vẫn đáp: "Mười năm có thừa.”
"Mười năm?" Cổ Ninh cười. “Vậy ngươi cảm thấy ta là hạng người gì?"
"Bây giờ hay trước đây?" Tô Trường An hỏi ngược lại, mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Ninh, đầy cảnh giác.
"Có khác nhau sao?"
"...” Tô Trường An trầm mặc, nhưng ánh mắt đã trả lời câu hỏi này.
"Vậy thì nói một chút trước kia đi.” Cổ Ninh cười cay đắng.
Tô Trường An nhìn Cổ Ninh thật lâu, tự nhiên cảm thấy người trước mặt sao mà cô độc.
"Người tốt.” Hắn nói.
"Người tốt?" Cổ Ninh cười càng tươi, nở ra khắp mặt gã.
Nụ cười điên cuồng, có chút đáng sợ.
Tô Trường An cảm nhận được khí tức âm lãnh trên người gã bắt đầu cuồng bạo, hắn cau mặt.
"Người tốt? Người tốt? Ha ha ha!" Cổ Ninh cười điên cuồng, trong tiếng cười có một nỗi niềm bất đắc dĩ khó nói lên lời.
Một lúc sau, gã mới ngừng cười, hỏi tiếp.
"Trường An, ngươi cũng là người tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, người tốt thì làm được cái gì?"
Tô Trường An sững sờ, hắn cực kỳ rất nghiêm túc nhìn Cổ Ninh một lúc sau, mới hồi đáp: "Người tốt... Vô dụng thôi.”
Giọng nói đầy cay đắng.
"Đúng vậy a. Chúng ta đều là người tốt, cho nên chúng ta đều rất vô dụng.” Cổ Ninh đầy uể oải, như đã mất hết sức lực, cúi đầu thì thầm.
Tô Trường An trầm mặc.
Người tốt, chỉ là người vô dụng.
Hắn không giữ nổi Thiên Lam, không bảo vệ được Tây Lương, để từng người một bỏ hắn mà đi.
Hắn ngoài chuyện khóc và đổ máu, thì cái gì cũng không làm được.
Mà nước mắt trên đời này chính là thứ vô ích nhất.
"Vì vậy, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn bảo vệ thứ ta muốn bảo vệ!" Cổ Ninh nói, khí thế âm lãnh lại dâng trào, một luồng linh áp âm lãnh bắn về phía Tô Trường An.
Luồng linh áp ấy mang theo giết chóc, phẫn nộ, và sự tuyệt vọng với thế gian.
Tô Trường An ý thức được Cổ Ninh quả thật đã bị một thứ gì đó ăn mòn, và vật đó cực kỳ đáng sợ, đáng sợ vượt xa cái gọi là Chân Thần hoặc là Bán Thần.
"Vì vậy, ta cũng không sai! Đúng không?" Cổ Ninh hỏi, nét mặt lại trở nên điên cuồng, dung mạo vặn vẹo.
Tô Trường An lại trầm mặc.
Ngọc Hành sư thúc tổ đã từng nói khái niệm đúng sai không bao giờ là tuyệt đối, chúng chỉ là tương đối.
Đứng ở lập trường nào đó, đúng sẽ là sai, mà sai sẽ là đúng.
Cổ Ninh với hắn đều muốn bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, vì những thứ ấy, hắn sẵn sàng trả giá, chỉ cần hắn thấy đáng là được, Tô Trường An không có quyền trách Cổ Ninh.
Bản thân Tô Trường An, vì để sớm ngày thành tựu Tinh Vẫn, vì để bảo vệ thứ mình muốn, mà tu hành Minh Thư.
Từ một phương diện nào đó, Cổ Ninh và Tô Trường An là một loại người.
Vì vậy Tô Trường An không thể bảo Cổ Ninh là sai.
Nên sau một lúc lâu im lặng, hắn đáp.
"Ta không biết.”
Cổ Ninh nở nụ cười.
"Ngày mai ta với Tô Mạt đại hôn, ngươi sẽ đến đúng không?" Gã có vẻ đã phát tiết xong, nên trở lại bình thường, bình tĩnh hỏi.
"Ừ.” Tô Trường An gật đầu.
Dù như thế nào, trong lòng hắn, Cổ Ninh vẫn là bằng hữu của hắn, Tô Mạt cũng là bằng hữu của hắn, hôn lễ của họ, hắn đương nhiên đến. Sau này Cổ Ninh có thế nào, đó cũng là chuyện sau này.
Cổ Ninh lại hiện nên nét vui vẻ mà Tô Trường An đã từng quen thuộc.
"Cám ơn.” Cổ Ninh gật đầu, chấm dứt cuộc đối thoại.
Gã xoay người, bỏ đi.
Tô Trường An yên lặng nhìn theo.
Cổ Ninh vẫn còn giấu giếm bí mật của mình, bí mật ấy làm gã trở nên cô độc.
Hắn chợt nhận ra, hai người bọn hắn đã không còn là thiếu niên vô ưu vô lự trước đây.
Họ đã trưởng thành.
Họ đã có thứ mình phải gánh vác, phải trả giá.
Đã có thứ mà mình muốn bảo vệ.
Tô Trường An thở dài.
Một ngọn gió thổi qua, một vật gì đó rơi vào tóc Tô Trường An.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Tuyết rơi.”
Hắn thì thầm.
---o0o---