Thư Kiếm Trường An

Chương 157: Phượng gáy




Dịch giả: Phuongkta1
Ngăn cản quân Man ba ngày, quân Man chắc chắn sẽ lui.
Quách Tước nói lời ấy xong thanh âm cũng không lớn, nhưng mang theo một cỗ tự tin cực kỳ chắc chắn.
Điều này khiến cho mọi người ở đây lại sững sờ.
"Vì sao?" Hồng Ngọc hỏi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khó hiểu.
"Quân Man nếu như muốn tự mình công thành, lương thực dư thừa mặc dù không có quá nhiều, nhưng hoàn toàn đủ để chèo chống bọn chúng đánh xong trận chiến này, tiến vào trong quan cướp đoạt lương thảo." Quách Tước chậm nói.
"Nhưng chính như ta đã từng nói, ta muốn ép quân Man công thành, đương nhiên là khiến cho lương thảo của bọn chúng ít đến mức không thể không công!"
"Ý của ngươi là?" Hồng Ngọc lại sững sờ, nhưng sau đó giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt của nàng nhìn về Quách Tước lập tức trở nên kinh sợ và bất định.
"Không sai, ta muốn tập kích doanh trại địch đốt lương thực!" Ánh mắt của Quách Tước vào lúc này híp lại thành một đường nhỏ, bên trong lóe ra ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Lời vừa nói ra, mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Lập tức liền có người đứng ra phản bác: "lương thảo của quân Man đều ở hậu phương, muốn tập kích doanh trại địch đốt lương thực phải đột phá vòng phòng thủ của trăm vạn sĩ tốt quân Man, như vậy sao có thể làm được, nói thêm nữa, nếu như chúng ta có thực lực như vậy, sao cần phải tập kích doanh trại địch, sao không trực tiếp cùng man quân đối mặt chính diện là xong?"
Lời nói của người này trái lại có vài phần đạo lý, mọi người ở đây cũng âm thầm gật đầu.
Nhưng sắc mặt Quách Tước lại không thay đổi chút nào, y vừa cười vừa nói: "tướng quân nói cực đúng, chúng ta đương nhiên không thể đối mặt trực tiếp, vì vậy muốn tập kích doanh trại địch, sẽ phải đánh lén từ phía sau."
"Đánh lén từ phía sau?" Lời này chẳng những không đạt được sự đồng ý của mọi người, trái lại khiến trong lều lớn lập tức một mảnh huyên náo, trong chốc lát mọi người châu đầu ghé tai, hiển nhiên không thể tiếp nhận mưu kế của Quách Tước.
"Muốn ra khỏi quan Vĩnh Ninh chỉ có một con đường, mà trăm vạn đại quân Man tộc đã phong tỏa đường này chật như nêm cối từ lâu, chúng ta sao có thể tránh đi tai mắt của bọn chúng, đi vòng qua hậu phương?" Rất nhanh đã có người đưa ra chất vấn.
"Hả? Ai nói muốn rời quan Vĩnh Ninh chỉ có một con đường?" Quách Tước nghe vậy, nụ cười trên mặt càng lớn, y bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.
Tô Trường An sững sờ, sau đó trong lòng khẽ động, bên cạnh đứng lên nói: "còn có một con đường".
Hắn bỗng nhiên đứng lên hiển nhiên đưa tới sự chú ý của mọi người ở đây.
"Núi Lang Nha có một con đường, có thể ra khỏi quan Vĩnh Ninh!" Tô Trường An trầm giọng nói, ánh mắt lại liếc nhìn Ma Thanh Linh ở bên cạnh.
Ma Thanh Linh đương nhiên biết rõ con đường này đấy, nàng mang theo tinh binh Man tộc từ đường đó lách qua quan Vĩnh Ninh đi thẳng đến thành Lai Vân. Nàng vào lúc này đứng lên, nhẹ gật đầu.
"Quả thật có một con đường như vậy, nhưng con đường gập ghềnh khó đi, vả lại có nhiều sơn tinh dã thú, không nói sĩ tốt bình thường khó có thể vượt qua, sợ có thể tiễn đưa tính mạng."
"Sư điệt, Ma cô nương mời ngồi." Đạt được hai vị này xác thực hoàn toàn chính xác, mọi người hiển nhiên cũng đã tin tưởng lời nói của Quách Tước, mà mục đích của Quách Tước hiển nhiễn cũng đã đạt tới. Y ra hiệu hai người Tô Trường An ngồi xuống, liền lên tiếng một lần nữa nói: "đường này mặc dù khó đi, nhưng chúng ta chỉ cần phái một ít tinh binh đi vào, nhanh chóng đi nhanh trở về, quân Man hiển nhiên không thể đoán được chuyện này. Do vậy, chuyện này mặc dù hung hiểm, nhưng chỉ cần mưu đồ thật tốt, lại có thể thực hiện được."
Nói xong, y lại nhìn mọi người chung quanh, nói tiếp: "chuyện này cụ thể như thế nào, sau đó lại bàn tiếp."
"Đầu tiên ta cùng các ngươi bàn bạc, làm cách nào để ngăn chặn quân Man trong ba ngày, ta nghĩ đây cũng là chuyện mọi người đang lo lắng nhất."
"Quân Man thế lớn, tập kết trăm vạn binh, đối mặt với mũi nhọn này, không thể nghi ngờ kiến càng lay cây. Nhưng may mà quan Vĩnh Ninh chính là lạch trời do tiên hiền tạo thành, thành cao trăm trượng, lại dùng nhiều đá tên là Hắc Diệu xây thành, mặc dù không thể nói rằng sức mạnh vô địch, nhưng vũ khí bình thường lại khó có thể xuyên thủng."
"Có quan này, chúng ta từ trên cao nhìn xuống, giữ vững ba ngày, mặc dù khó tránh khỏi hung hiểm, nhưng không phải là điều không thể làm được."
"Nếu như trăm vạn hùng binh kia chỉ là lính hung hãn bình thường đương nhiên không ngại, nhưng quân Man công thành lần này chuẩn bị rất lâu, trong đó đại năng Vấn Đạo, Hồn Thủ cảnh không dưới năm mươi người, hơn nữa chúng ta từ lâu thu được tuyến trinh sát báo về, đã có Tinh Vẫn đồn trú ở trong đại quân, vả lại không chỉ một vị mà là hai vị."
Hồng Ngọc cau mày nói, "những đại năng này, nhất là Tinh Vẫn muốn phá thành, quan Vĩnh Ninh hoàn toàn không thể cản được."
Mọi người nghe vậy, tâm tình vài lúc này chìm xuống, hai tộc giao chiến, tình thế Man tộc bắt buộc, bọn họ nhất định phải đối mặt với Tinh Vẫn là không thể tránh khỏi.
Nhưng Tinh Vẫn mạnh mẽ đã vượt xa khỏi giới hạn mà mọi người có thể đối kháng.
Đối với tu sĩ bình thường, Tinh Vẫn giống như là một cái thần linh chân chính, luôn khó tránh khỏi khiến người ta khiếp sợ, làm cho lòng người sinh ra tuyệt vọng.
Nhưng muốn giữ vững vị trí quan Vĩnh Ninh liền khó tránh khỏi phải chống lại Tinh Vẫn, lấy thân thể phàm nhân, chống đối Tinh Vẫn giống như thần linh.
"Ừ." Quách Tước nghe vậy gật đầu, "chính xác mà nói, chắc là năm vị Tinh Vẫn."
"Man tộc tổng cộng chín đại thị tộc tính cả Cửu Anh, Tinh Vẫn của tộc Cường Lương, Cú Mang, Đế Giang đều là đã chết trong phiến loạn, Tinh Vẫn của Khâm Nguyên nhất tộc lúc đang đuổi giết bộ tộc Cường Lương bị Hổ Yển sớm chém giết, Man tộc lúc này còn lại năm vị Tinh Vẫn chia nhau đến từ Cộng Công, Chúc Dung, Chiêu Ti, Khoa Phụ cùng với Cửu Anh. Lần này có thể nói dốc toàn bộ lực lượng, bởi vậy Man tộc quyết tâm đoạt được Tây Lương cũng có thể thấy được rõ ràng."
"Năm vị Tinh Vẫn, mới là mấu chốt của trận chiến này."
"Bắc sư đệ, mượn dùng thần kiếm Thập Phương xưa nay có thể ngăn chặn một vị." Quách Tước chuyển con mắt nhìn Bắc Thông Huyền một cái, Bắc Thông Huyền im lặng gật đầu với y.
Rất nhiều tướng lĩnh không biết chuyện này đều hoảng hốt, trong lòng ngầm kinh ngạc, tướng quân của mình dĩ nhiên có tu vi như vậy.
"Ta mặc dù bất tài, cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản một vị tiếp theo."
Quách Tước còn nói thêm.
Mọi người vốn lơ đễnh đối với Quách Tước, nghe nói đến chuyện này sắc mặt lại càng đại biến, có thể dùng sức một mình ngăn lại Tinh Vẫn, đương nhiên chỉ có thể là Tinh Vẫn. Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, nam tử ngồi trước mặt bọn họ chậm rãi nói nhưng lại có tu vi khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối như vậy.
Nhưng Quách Tước lại làm như không thấy đối với sự kinh ngạc của mọi người, y nói tiếp: "nhưng còn thừa lại ba vị Tinh Vẫn..."
Lại vào lúc này, Sở Nguyên Bạch luôn luôn ngồi ở bên người Tô Trường An chưa từng nói qua một lời chợt đứng lên, lão trầm giọng nói: "ba nghìn đao khách của Sở gia chúng ta, có thể chống lại một vị Tinh Vẫn."
Lời vừa nói ra, toàn bộ phải sợ hãi.
Bắc Thông Huyền có thể cản được Tinh Vẫn, là bởi vì gã có thần kiếm Thập Phương bên người, Quách Tước có thể ngăn được Tinh Vẫn, là bởi vì chính y đã có được tu vi như Tinh Vẫn.
Nhưng Sở Nguyên Bạch cùng ba nghìn đao khách của lão, lại có chỗ dựa nào?
"Sở gia chủ đã nói ra lời ấy, đương nhiên có tính toán của lão, chư vị không cần suy nghĩ nhiều." Nhưng Quách Tước lại giống như đã sớm phỏng đoán được chuyện lần này, y cười làm yên lòng mọi người.
Nhưng tâm tư của Tô Trường An vào lúc này bỗng chìm xuống, hắn lại càng nhớ kỹ ở Trường An năm đó, một đao liều mình của Sở Tích Phong, chém xuống đầu lâu Hạ Hầu Uyên bị Thần huyết ăn mòn.
Không sai, đao khách Sở gia có lẽ thực sự có năng lực khiêu chiến Tinh Vẫn, nhưng năng lực như vậy lại cần trả giá cực lớn là sinh mệnh.
Sở Nguyên Bạch dường như cảm nhận được lo lắng của Tô Trường An, lão ngoảnh về phía hắn nở nụ cười, chính mình ngồi xuống.
"Ngay cả như vậy, còn có hai vị Tinh Vẫn, cần phải xử lý như thế nào?" Lại là một tiếng nghi vấn vang lên, nhưng so với trước kia, sau khi biết rõ tu vi của Quách Tước, câu hỏi thăm này hiển nhiên lễ độ nhiều hơn.
"Ừ, còn có một vị trợ thủ chưa tới, cô ấy tới có thể chống lại một vị Tinh Vẫn." Quách Tước cười nói.
Lời nói của y vừa dứt, bỗng nhiên phía ngoài doanh trại liền vang lên một hồi âm thanh ồn ào.
Mà sau đó, một tiếng phượng gáy thông suốt trời đất bỗng nhiên từ phía chân trời truyền đến.
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.