Thư Kiếm Trường An

Chương 13: Đại kiếp đã tới




Dịch: Tiểu Băng
Tô Trường An gật đầu. Mặc dù hắn nghĩ hoài vẫn không hiểu vì sao đám Thiên Nhân lại cúi đầu xưng thần với đám Tà Thần ngoài ngoại vực, cam tâm tình nguyện làm cái cầu bắc đường cho bọn chúng hàng lâm xuống thế giới này, nhưng hắn biết đám Thiên Nhân đó sẽ không chịu bỏ qua kế hoạch của chúng, cho nên cái gọi là Thiên Môn nới lỏng chính là chuyện mà cái kẻ được bọn chúng gọi là Tà Thần Đế Quân sẽ hàng lâm xuống đây, vấn đề chỉ còn là thời gian.
Cái tin này vốn đã nằm trong dự đoán của hắn.
Nhưng mà cái gọi là tin tức tốt của lão giả lại làm hắn giật mình: "Bọn họ đang ở đâu?"
Tính kĩ ra, hắn đã rời khỏi Trường An gần bốn năm, ngoài đi săn giết đám Tà Thần, mục đích lớn nhất chính là đi tìm đám Chân Thần đã mai danh ẩn tích này.
Bọn họ đối với việc Tô Trường An đối kháng đám Tà Thần sắp hàng lâm kia có tác dụng rất quan trọng.
Nhưng kỳ quái chính là những Chân Thần này từ sau trận đại chiến năm năm trước thì đều như bị bốc hơi biến mất, Tô Trường An đã đi tới rất nhiều nơi để tìm, nhưng đều không tìm được.
Nên khi lão giả nói lão biết các Chân Thần đang ở đâu, hắn rất kinh ngạc.
Lão giả sảng khoái, đáp ngay.
"Thần Mộ.”
"Hử?" Đáp án này làm Tô Trường An sững người. Thì ra là vậy
Chân Thần và Thần thị của họ đều là từ trong Thần Mộ chui ra mấy năm trước, mấy năm nay Tô Trường An đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng duy chỉ có Thần Mộ là hắn lại chưa bao giờ tới, vì hắn nghĩ dù kiểu gì, hẳn là các Chân Thần sẽ không bao giờ trở lại cái nơi đã từng phong ấn họ cả mấy ngàn năm, quả thực là không thể ngờ họ lại làm trái ngược với suy nghĩ của hắn.
Biết bây giờ dù hơi trễ, nhưng cũng không sao, hắn sẽ tới đó.
Tô Trường An chắp tay cảm ơn lão giả: "Tạ ơn Thương Linh tiền bối, vãn bối sẽ chạy ngay về Trường An, cùng các sư thúc thương nghị đối sách.”
Đúng vậy, lão giả này chính là người xuất hiện khi Bắc Địa Cổ Ninh năm đó bị Tà Thần phụ thể, truyền nhân Đông Đẩu Thương Linh Tinh Quân.
Số mệnh của Đông Đẩu nhất mạch họ chính là đuổi giết các Tà Thần còn sót lại trên đời.
Nhưng Thần Mộ đã bị mở ra, Chân Thần xuất thế, các Tà Thần bị nhốt trong đó cũng được trở về nhân gian, không hiểu sao từ lúc ấy, Tà Thần cũng không làm gì nữa, kéo nhau đi ẩn náu, chờ Đế Quân của bọn chúng hàng lâm.
Đương nhiên bọn chúng không phải là nằm im suốt.
Thi thoảng lại có kẻ không chịu nổi, chui ra làm hại một phương.
Đông Đẩu nhất mạch không có nhiều người, cho nên, sau khi trận đại chiến ở Gia Hán quận chấm dứt, Thương Linh Tinh Quân liền tìm tới Tô Trường An, muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Bây giờ nhớ lại, những lời họ nói với nhau hôm đó vẫn cảm thấy cực kỳ thú vị.
Khi đó Thương Linh Tinh Quân sắc mặt trầm ổn nói: "Ngươi là người được Tiên Đạo nhận mệnh, cùng với Đông Đẩu nhất mạch chúng ta đều là những kẻ bảo vệ cho cái thế giới này. Bây giờ Tà Thần xuất thế, Đế Quân hàng lâm, ta với ngươi Bắc Đông hai đẩu nên đồng khí liên chi, cùng nhau đối kháng đại địch.”
"Nếu đã bảo truyền nhân Tiên Đạo là ta và Đông Đẩu nhất mạch nhà lão vận mệnh tương liên, vậy tại sao trận đại chiến năm đó các ngươi không hề ra tay tương trợ?" Tô Trường An hỏi, giọng tức giận.
Trận chiến Gia Hán quận mặc dù chiến thắng, nhưng bọn hắn cũng đã phải trả một cái giá rất đắt.
Quân Thục tử thương hầu như không còn, quân Giang Đông người sống sót không quá mấy trăm, tám nghìn kiếm khách Thục Sơn, chỉ còn lại hơn một nghìn hai trăm người, ngay cả Hồng Ngọc cũng đã mất mạng trong tay Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Nếu Đông Đẩu nhất mạch chịu thò tay vào, chuyện đó đã không xảy ra.
Cho nên sau khi trận chiến chấm dứt, Thương Linh lại đứng trước mặt hắn nói ra mấy lời cứ như là đương nhiên như thế, làm Tô Trường An cực không vừa lòng.
Nhưng câu trả lời của Thương Linh lại đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Lão nói: "Vì ổn thỏa.”
Câu trả lời ấy trong mắt Tô Trường An lúc đó quá mức lập lờ nước đôi.
Nhưng sau khi trở lại Trường An, cùng các sư thúc ổn định thế cục thiên hạ, ngẫm nghĩ kĩ lại, cuối cùng hắn đã hiểu.
Tư Mã Hủ đã bày ra cái kế lớn ấy, chỉ với một mục đích là tranh đoạt Tiên Đạo, mà cho tới trước khi trận đại chiến đó phân ra thắng bại, thì vẫn chưa định ra được ai mới thật sự là truyền nhân Tiên Đạo.
Nhiệm vụ của Đông Đẩu nhất mạch, vì bảo vệ cái thế giới này không bị Tà Thần xâm hại, thứ họ cần là một đồng bạn cường đại, để đảm bảo họ sẽ chiến thắng Tà Thần.
Tô Trường An có thể hiểu ra vấn đề nhanh như vậy là vì phong cách làm việc đầy tính quy luật khách quan (logic) của Thiên Lam.
Hắn kỳ thật không thích cái quy luật này, nhưng hắn cũng không có tư cách gì đi phê phán cái quy luật đó.
Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn lựa chọn hợp tác với Đông Đẩu.
Bốn năm nay, hắn chu du thiên hạ, chính là để bù đắp cho sự thiếu hụt người của Đông Đẩu.
Dưới sự hợp tác của họ, số lượng Tà Thần chết vào tay Tô Trường An đã vượt quá mấy trăm, nhưng đó chỉ là một số lượng rất nhỏ so với số lượng Tà Thần vẫn còn đang ẩn nấp trong nhân gian.
Cho nên, hai người đã đạt tới một thống nhất rằng, chuyện Tà Thần Đế Quân hàng lâm đã là chuyện không thể nào ngăn cản được, họ cũng không thể tới thế giới thiên ngoại để ngăn cản điều ấy.
Họ chỉ nghĩ ra được một cách để chống lại Tà Thần Đế Quân - đúc thành Tiên Đạo.
Nếu muốn thành Tiên Đạo, trước phải hoàn thành Thiên Đạo.
Chính là đi tìm những Chân Thần kia, để họ lại quay về Thiên Đạo.
Vì việc này, Tô Trường An và Đông Đẩu nhất mạch đã tốn bốn năm năm để đi tìm, bây giờ cuối cùng xem như đã có kết quả.
"Ừ, chuyện này quan trọng, giúp được nhiều ít gì cũng tốt.” Thương Linh nhẹ gật đầu, tán thành kế hoạch của Trường An.
"Nhưng mà ta cho là đám Chân Thần rất thông minh và cường đại, bọn họ đã sống không biết bao nhiêu năm, những gì họ biết vượt xa chúng ta tưởng tượng, muốn để cho bọn họ trở về Thiên Đạo, ta nghĩ không dễ đâu.” Thương Linh nhíu mày.
"Cái này đương nhiên ta biết.” Tô Trường An gật đầu, "Mặc dù ta rất không muốn, nhưng nếu bọn họ không thuận theo, thì chỉ còn cách nói chuyện với nhau bằng đao kiếm mà thôi.” Trên mặt hắn thoáng hiện ra sát ý.
"Đã như vậy, ta yên tâm.” Thương Linh nói, quay đầu nhìn ra ngoài đường, ánh mắt trở nên sâu xa.
"Quả là một thế giới xinh đẹp a, không biết mấy năm nữa, chúng ta còn giữ được thế giới này hay không.”
Tô Trường An cau mày: "Tiền bối, còn có một chuyện, không biết...?"
"Tung tích Tần Bạch Y hử?" Lão giả hơi nheo mắt.
Năm đó trận chiến ở Gia Hán quận, Tư Mã Hủ đột nhiên biến mất, để cho một mình Hạ Hầu Hạo Ngọc đấu với Tô Trường An, khiến Tô Trường An nghĩ mãi mà không sao hiểu được. Nếu năm đó Tư Mã Hủ và Hạ Hầu Hạo Ngọc liên thủ với nhau, vậy chưa chắc là bên nào chiến bại. Tư Mã Hủ biến mất làm Tô Trường An không thể nào cảm thấy yên lòng, luôn có cảm giác vẫn còn đang có một cái âm mưu gì đó rất lớn đang chờ hắn.
Cho nên mấy năm nay, hắn không chỉ đi tìm Chân Thần, mà còn đi tìm Tư Mã Hủ, trong lòng hắn, Tư Mã Hủ còn đáng sợ hơn cả Đế Quân.
Nhưng hắn mãi mà không tìm thấy.
"Phải.” Tô Trường An gật đầu.
"Không biết.” Thương Linh lắc đầu. “Tần Bạch Y làm người xưa nay luôn sâu không lường được, y muốn làm gì, không ai có thể nhìn ra được. Y đích thực là một cái tai hoạ ngầm, nhưng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, chúng ta chỉ có thể cẩn thận làm việc mà thôi.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu của Tô Trường An, hắn không thất vọng, nhưng mà lo lắng.
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
"Vậy thì thôi. Tiền bối, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức chạy về Trường An, bàn bạc với các sư thúc.” Tô Trường An đứng dậy, chắp tay chào từ biệt Thương Linh.
Thương Linh cũng gật đầu, đứng lên.
"Vậy làm phiền Tô viện trưởng.’ Lão cũng chắp tay chào, cơ thể mờ dần rồi biến mất.
"Đại kiếp đã tới, bảo trọng.”
Bên tai vọng lại một câu nói cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.