Thú Cưng Thần Thoại Tại Mạt Thế

Chương 18: Lightning Hiển Uy






Harrington (là tên của thằng bắn tỉa) cúi mình trên nóc tòa nhà, tay cầm một khẩu súng bắn tỉa ánh sáng màu xám bạc.
Tổng trọng lượng của khẩu súng bắn tỉa này chỉ 3 kg, nhưng nó có thể giết chết những sinh vật nặng 200 kg trong một lần bắn.
Đây là khẩu súng yêu thích của hắn ta.
Vào ngày thứ hai của ngày tận thế bùng phát, tên trùm Yuri đã chiếm lĩnh được các địa điểm xung quanh đây bao gồm cả Siêu thị Wal-Mart, bỏi vì siêu thị này là một nơi trọng yếu nên mới phái hắn đến đây canh giữ.
Chỉ cần có người khả nghi xuất hiện là có thể bị giết trực tiếp.
Harrington thích nhiệm vụ này, hắn luôn nghĩ rằng mình nên sinh ra ở thời loạn thế chứ không phải lúc bình yên, nhưng không sao cả, vì nó đã đến.
Tính đến lúc này, hắn ta đã giết chết 7 người, và không bắn trượt viên đạn nào.
Cho đến khi chiếc SUV đột ngột xuất hiện đó đã phá vỡ kỷ lục của hắn.
"Mẹ nó!"
Harrington mắng một câu rồi, chuẩn bị tư thế tiếp tục bắn, "Ta không tin ngươi không đi ra."
Trong phạm vi có thể nhìn thấy rõ ràng ngõ hẻm nơi Trác Phàm trốn, chỉ cần hắn đi ra, thì hắn sẽ bị bắn.
Đột nhiên, một cái bóng đen vụt qua.
"Hả? Cái gì vừa chạy ngang qua?"
Harrington sửng sốt, và nhanh chóng di chuyển ống ngắm nhưng không tìm thấy gì.
"Chẳng lẽ là hoa mắt sao.." Harrington lẩm bẩm, sau đó nắm chặt súng, "Ra đi, để cho ta nhìn xem, có thể là đầu tiên người tránh thoát ta phát súng của ta, đến cùng là thần thánh phương nào."
Và ở ngay bên dưới anh ta, Lightning di chuyển một cách nhẹ nhành vào tòa nhà của Harrington đang đứng.
Nó thế nhưng là có giồng máu của thần mèo Bastet, việc tránh khỏi tầm nhìn của một tay bắn tỉa phàm trần là chuyện quá đơn giản.

Bây giờ chỉ cần tìm ra vị trí của hắn ta là xong.
Lightning ngửa cổ suy nghĩ trong giây lát, hai con mắt sáng như ngọc sáng ngời, quyết định từ trên nóc nhà cao nhất tìm kiếm xuống.
* * * Trong con hẻm, Trác Phàm đứng dựa lưng vào tường, Tiểu Hoàng cảnh giác canh giữ.
Trác Phàm nhắm mắt lại và cố gắng truyền suy nghĩ của mình cho Lightning, "Lightning, chia sẻ tầm nhìn!"
Quả nhiên, ở trong đầu của hắn, xuất hiện Lightning trong góc nhìn thứ nhất, đang cực nhanh thông qua thang lầu hướng mái nhà chạy tới.
Là một con mèo, động tác chớp nhoáng vừa nhanh vừa kéo dài, trải nghiệm này khiến Trác Phàm rất ảo, đồng thời thầm oán trách trong lòng, "Con mèo ngốc, sao cậu không đi thang máy khi còn có điện?"
Chẳng bao lâu, Lightning đã đến tầng cao nhất, nhưng lối lên sân thượng đã bị khóa từ bên ngoài.
"Hắn ta khá là thận trọng." Trác Phàm cảm thấy không lên sân thượng thật đáng tiếc, nhưng cũng không thành vấn đề, vì nơi này đã bị khóa, nên cơ bản đã xác định được vị trí.
"Hả?"
Trước sự ngạc nhiên của anh, Lightning không hề có ý bỏ cuộc!
Nó trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ cầu thang!
Nơ đó cách mặt đất 40m!
Trác Phàm, người chia sẻ góc nhìn thứ nhất với Lightning, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Bất quá! Trong truyền thuyết, một vị thần mèo kết hợp giữa sự sang trọng, quý phái và nhanh nhẹn.
Sét quay một cách duyên dáng trong không trung, rồi nắm chắc đường ống dẫn nước mưa bên ngoài tòa nhà, rồi leo lên.
"Hừ!" Trác Phàm thở dài một hơi, "Thật quá kích thích.."
Ngay lập tức, trong tầm nhìn của Lightning, từ phía trước xuất hiện một bóng người ngồi xổm trên mép mái nhà.
Không nghi ngờ gì nữa, anh ta chính là tay bắn tỉa.
Đã khóa vị trí!
Nó chỉ mất..
ba phút!
"Làm tốt lắm, Lightning!" Trác Phàm lắc mạnh nắm đấm.
Việc tiếp theo cần làm rất đơn giản, là lái xe ra ngoài, hoặc lặng lẽ đi quanh con hẻm này, và nổ tung đầu anh ta bằng một phát EM957!
Con hẻm này vốn là ngõ cụt.
Nhưng đối với Trác Phàm, người có dây thần kinh vận động cực kỳ phát triển thì không phải như vậy.
Tường hai bên có hai dãy cửa sổ cao bốn thước, nói không chừng trèo lên được, nhưng hẻm rất hẹp, chỉ chừng hai thước rưỡi, Trác Phàm có thể nhảy lên theo hình chữ Z.
Nhưng vào lúc này, Lightning ở góc nhìn thứ nhất lại chuyển động!
"Hả? Ngươi tới cùng muốn làm cái gì?"
Trác Phàm hơi giật mình, xem xét tư thế, chẳng lẽ nó muốn chính mình giết hắn ta?
"Này, cậu là một trinh sát, một trinh sát, không phải là một sát thủ! Đừng hiểu lầm!"
"Meo~~, chủ nhân, gia hỏa này, liền giao cho ta xử lý."
Tuy nhiên, Lightning vội vã về phía trước một cách tự tin.
* * *
Là một tay súng bắn tỉa, sau khi ngày tận thế nổ ra, Harrington cảm thấy mình khác hẳn.
Anh ta có thị lực tốt hơn, anh ta có thể nhìn xa hơn, và tài thiện xạ của anh ta chính xác hơn.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu của anh ấy đã trở nên nhạy bén hơn, và anh ấy thường có thể dự đoán những gì sắp xảy ra.
Anh coi đây là sự ưu ái của Chúa dành cho mình.
Trên thực tế, anh ta đã bộc lộ tiềm năng của một người tiến hóa sơ cấp.
Chỉ cần anh ta phát triển hơn nữa, anh ta có thể trở thành một người tiến hóa sơ cấp.
Đó là với giác quan thứ sáu gần đây nhất, Harrington đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh bốc lên sau gáy, như thể anh đang bị một con quái thú nhìn chằm chằm.
Đột nhiên nhìn lại, ngay cả sau lưng cũng không có một bóng ma.
"Móa, thực là căng thẳng." Harrington thở ra một hơi, để súng xuống, hướng Trác Phàm thầm nói: "Hôm nay thật may mắn.
Nghe nói ông chủ lại bắt được hai chị em, có thể vui vẻ khi về đi, hehe." Ngay khi Harrington đang nghĩ ngợi, không khí trước mặt như nở hoa, sau đó trên mặt hiện lên một cơn đau nhói!
Đó là Lightning đã sử dụng chức năng ẩn thân, như bước đi uyển chuyển trên sàn catwalk và chỉ bật dậy khi đi cách Harrington hai mét.
Bàn chân trước của Lightning, giống như bốn con dao găm nhỏ, đâm vào mặt Harrington với bốn vết máu, một trong số đó tình cờ đi qua tâm mắt trái của anh.
"Aa!" Harrington hét lên, lấy tay che mặt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau khi Lightning nhảy lên lan can ở mép mái nhà, nó lại nhảy lên, túm lấy sợi dây chuyền trên cổ Harrington và lôi trở lại, và nó thực sự đã trực tiếp nhảy ra bên ngoài mái nhà!
Harrington bị mù một mắt.
Hắn đang rất hoảng loạn.
Sợi dây chuyền buộc chặt quanh cổ hắn bị kéo ra, và trọng tâm của hắn đột ngột dịch chuyển và hắn rơi trực tiếp từ mái nhà xuống.
"Ah!"
Và Lightning lắc lư uyển chuyển trong không khí, rơi xuống mép cửa sổ của tầng tiếp theo mà không có chút rủi ro nào, và lại leo lên theo đường ống dẫn nước mưa.
Trác Phàm đã trải qua toàn bộ quá trình qua góc nhìn thứ nhất được chia sẻ, và anh ấy đã chết lặng.
Lightning này thật sự là một kẻ sát thủ có khả năng ẩn thân!
Bùm!
Cơ thể của Harrington rơi xuống đất nặng nề, tiếng động lớn đã thu hút nhiều Tang thi ẩn mình trong bóng tối, chúng nhanh chóng bao vây và ăn thịt hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Trác Phàm không dám dừng xe.
Đám Tang thi này tổng cộng có hai mươi ba mươi con, ăn Harrington trong chốc lát cũng không còn sót lại chút gì, ăn không no, còn lang thang trên đường.
Lúc này lái xe ra ngoài, động cơ tiếng nổ không thể nghi ngờ sẽ trở thành mục tiêu công kích.
"Lightning, tiếp tục ẩn thân, đi vào siêu thị Wal-Mart thăm dò đường đi."
Trác Phàm ra lệnh qua hệ thống, cùng Tiểu Hoàng lặng lẽ chuồn ra khỏi con hẻm, đi về hướng siêu thị Wal-Mart.
* * *
"Harrington, Harrington, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời!"
Trong siêu thị, một người đàn ông da trắng cao lớn gọi vào máy bộ đàm, nhưng anh ta đã lâu không nhận được hồi âm, và lông mày của anh ta cau lại.
"Có chuyện gì đã ra?"
Hắn ta đi qua mấy dãy kệ, xung quanh có những người đang bảo dưỡng vũ khí, hoặc uống rượu, và một số người đang cùng với nữ nhân "vui vẻ".
Sau đó hắn ta đến đến văn phòng lớn nhất trên tầng ba của siêu thị và gõ cửa, "Ông chủ, tôilà Ivan, Harrington có thể có chuyện gì đó."
"Vào đi." Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ cửa đi ra.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.