Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 78: Cục Trong Cục 4




CHƯƠNG 78: CỤC TRONG CỤC 4
Editor: Luna Huang
“Ngươi…” Mạnh Yên Nhiên nổi đóa, đúng là một câu phản bác cũng nói không nên lời, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan, hận không thể ăn tươi nàng.
Mạnh Thanh Hoan lười để ý nàng, lại hỏi những hạ nhân kia: “Lâm ma ma nói, buổi trưa trong phủ xuất hiện người áo đen bịt mặt, các ngươi có ai nhìn thấy?”
Đoàn người lặng ngắt như tờ, đều lắc đầu.
Mạnh Thanh Hoan xoay người nhìn Lâm ma ma, đã thấy nàng dùng nhãn thần chỉ thị cái gì, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Mạnh Thanh Hoan thấy trong đám người có mấy người cúi đầu, coi như lảng tránh Lâm ma ma.

Kỳ thực, Mạnh Thanh Hoan sớm ngờ tới Lâm ma ma an bài trước người làm chứng lúc xảy ra chuyện rồi, nếu bọn họ đào hố cho nàng nhảy, tự nhiên sẽ bố trí xong hậu chiêu.
Nhưng Mạnh Thanh Hoan là ai, những thứ xiếc âm mưu quỷ kế của trạch này, ở trong mắt nàng còn quá non!
Mạnh Thanh Hoan đi tới bên người của Mạnh Đức Hoài, cười nói: “Phụ thân đại nhân, ta nghĩ chuyện đã xảy ra, ngươi đã rõ ràng. Chắc là Mạnh phu nhân là muốn khổ nhục kế để hãm hại ta, để trên lưng ta cõng tội danh thí mẫu (Luna: giết mẹ). Thế nhưng, các nàng còn dám kéo Hiên vương xuống nuóc, cả gan làm loạn như vậy, xem ra phía sau là có người sai sử!”
Mạnh Thanh Hoan híp mắt một cái, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua Mạnh Yên Nhiên.
Nàng hơi cúi người, tiến đến bên tai của Mạnh Đức Hoài thấp giọng nói: “Nghe nói phụ thân có ý định muốn gả lục tỷ cho thái tử vi trắc phi? Chỉ sợ trắc phi này không thành, trái lại liên lụy hơn trăm tính mạng của Mạnh phủ! Phụ thân vẫn là ngẫm lại, phải giải thích như thế nào với Hiên vương đi!|
Mạnh Thanh Hoan lui trở về, khóe mắt vung lên tiếu ý mát lạnh.
Trong lúc bất chợt Mạnh Đức Hoài cảm giác nữ nhi này của mình rất là đáng sợ, thế nhưng so với nàng đáng sợ hơn là, nữ nhi hắn luôn luôn kiêu ngạo, đích nữ hắn coi như minh châu trong tay, dĩ nhiên sau lưng hắn làm ra sự tình để Mạnh gia thiếu chút nữa bị hủy.
Hắn là đặc biệt cho phép Mạnh Yên Nhiên cùng thái tử qua lại, nhưng ai biết nha đầu này dĩ nhiên quỷ mê tâm hồn, một lòng muốn giúp thái tử, thậm chí ngay cả sinh tử của Mạnh gia cũng không để ý.
Vọng Thư Uyển
Nghĩ đến chỗ này có thể sinh ra hậu quả, hắn kinh hãi một trận. Lúc này thái tử thất thế, Hiên vương mới là hoàng tử hoàng thượng chúng ái, hắn không thể phiêu lưu một lần!
Mạnh Đức Hoài âm thầm quyết định ở trong lòng, mâu quang của hắn hung ác, thoại phong sắc bén: “Người đến, nhốt tên nô tài này lại cho ta.” Hắn chỉ Lâm ma ma, sắc mặt giận dữ.

Không bao lâu, những thị vệ kia tuân mệnh bắt Lâm ma ma lại. Trong bóng đem, không ngừng truyền đến thanh âm hô oan uổng của Lâm ma ma.
“Truyền mệnh lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, phu nhân và tiểu thư cấm túc trong viện, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho phép thăm bọn họ.”
Mạnh Đức Hoài vừa nhìn về phía những hạ nhân kia, giải thích: “Phu nhân rơi xuống nước, gieo gió gặt bảo, cũng là ta trị gia không nghiêm, thường ngày quá mức dung túng mới có thể để nàng ngang ngược kiêu ngạo cả gan làm loạn. Hôm nay để hài nhi của ta bị ủy khuất, là lỗi của người làm phụ thân như ta.”
Ngôn ngữ của hắn hòa hoãn rất nhiều, từ ái nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan: “Cửu nhi, chuyện như vậy sau này sẽ không phát sinh nữa. Sau này ngươi an tâm ở Tô Hòa uyển, không ai dám khi dễ ngươi nữa.”
Mạnh Thanh Hoan chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lòng, gặp qua người dối trá, nhưng cũng chưa từng thấy qua như Mạnh Đức Hoài vậy. Có lẽ trong mắt hắn, chỉ có quyền lợi địa vị cùng với danh dự của Mạnh gia là quan trọng nhất.
Thân tình trong mắt hắn, bất quá cũng có thể là lợi thế để lợi dụng mà thôi!

Mạnh phủ này, thật là địa phương làm cho người thất vọng đau khổ. Nếu không phải là vì tìm trí nhớ của mình, nàng nhất khắc cũng không muốn ở lâu.
“Đa tạ phụ thân làm chủ cho ta, ta đây đi về nghỉ trước.” Mạnh Thanh Hoan không muốn chào hỏi với hắn, thẳng mang theo Vân Thường cùng Lưu Cảnh xoay người rời đi.
Ly khai viện tử, Mạnh Thanh Hoan mới thở phảo nhẹ nhõm, chợt nghe thanh âm của Lưu Cảnh một bên hết sức tò mò hết sức tò mò hỏi: “Cô nương, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi thế nào liệu định nhất định trời sẽ mưa?”
Lòng Lưu Cảnh tràn đầy không giải thích được, trừng một đôi mắt đẹp nhìn Mạnh Thanh Hoan. Mà Vân Thường cũng hết sức tò mò, chỉ là không có biểu hiện quá mức quá mức.
Mạnh Thanh Hoan ngừng cước bộ, khóe môi vung lên một nụ cười đắc ý, nàng ngẩng đầu nhìn bóng đêm âm trầm, thán nói: “Kỳ thực coi như là thượng thiên tương trợ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.