Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 482: Trước Khi Mưa Gió





CHƯƠNG 482: TRƯỚC KHI MƯA GIÓ

Dịch giả: Luna Wong
Doanh Nguyệt đứng ở trước cửa, ánh mắt hơi bi thương của nàng nhìn hai người dưới ánh trăng cách đó không xa.

Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện cũng rơi vào trong tai của nàng, đây hết thảy nghiệt duyên đều do nàng dựng lên, chắc chắn phải vì nàng mà kết thúc!

“Thanh nhi, ngươi tiến đến, nương có lời muốn hỏi ngươi.” Doanh Nguyệt nói chuyện, xoay người vào bên trong phòng.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nàng hít sâu một hơi tán đi ủ dột đáy lòng nói với Lâu Vũ Thần: “Thần ca ca, nương ta tạm thời dàn xếp ở chỗ này trước. Thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi, chuyện khác, chờ ta hồi kinh lại nói!”


Lâu Vũ Thần gật đầu trả lời: “Ta sẽ âm thầm phái người bảo hộ Ngọc phu nhân, hạ lạc của Ngọc phu nhân cũng tuyệt không tiết lộ ra ngoài, ngươi cứ việc yên tâm.”

“Cảm tạ.” Mạnh Thanh Hoan rũ mâu, thanh âm có chút lạnh.

Ánh mắt Lâu Vũ Thần trầm trầm nhìn nàng, trong ánh mắt kia mang theo một ít tâm tình phức tạp và không nói ra được, hắn quay đầu thanh âm thanh nhã nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta tới đón ngươi hồi kinh.”

Mạnh Thanh Hoan lên tiếng, nhìn Lâu Vũ Thần xoay người ly khai Diệu Pháp am, nàng mới trở về sương phòng.

Cửa phòng đóng lại, Mạnh Thanh Hoan liền nghe thanh âm có chút thở dài của Doanh Nguyệt hỏi: “Thanh nhi, có thật ngươi muốn gả cho Lâu tướng không?”

Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, ánh mắt lộ ra một tia đau thương lành lạnh, lập tức che giấu, nàng cong môi cười đi đến phía Doanh Nguyệt, nắm tay nàng hỏi: “Vậy nương hy vọng ta gả cho người nào?”

“Ta. . .” Doanh Nguyệt ngẩng đầu, trong thần sắc tràn đầy buồn bã, nàng yếu ớt thở dài nói: “Vì sao ngươi muốn gả cho Lâu tướng? Ngươi biết rõ Hiên vương và Lâu tướng bất hòa, Thanh nhi, đến tột cùng ngươi đánh chủ ý gì?”

Mâu quang u lãnh của Mạnh Thanh Hoan hơi lóe lên, tiếu ý châm chọc tản ra trong phòng: “Ta có hôm nay đều là nhờ Lâu Vũ Thần ban tặng, nếu hắn muốn thú ta, ta đây tự nhiên như ý của hắn, không phải sao? Nương, ngươi yên tâm, ta biết bản thân ta đang làm cái gì!”

Bookwaves.com
Tâm trạng của Doanh Nguyệt có chút run rẩy, nàng nhìn mắt sâu kín của Mạnh Thanh Hoan, biểu tình tự tiếu phi tiếu, tổng để cho nàng cảm thấy kinh hãi.

Tính tình nữ nhi này của nàng cương liệt, cực kỳ chán ghét với thứ không thích, nàng phân minh ghen ghét Lâu Vũ Thần lại muốn gả cho hắn?

Lẽ nào. . .

Doanh Nguyệt rũ con ngươi, trong lòng tựa hồ đã có đáp án!

“Được, nương không hỏi tới chuyện của ngươi là được. Qua đây bồi nương nói chút chuyện đi!” Doanh Nguyệt lôi kéo nàng ngồi ở trước giường.

Mẫu nữ hai người không hề nói về chuyện làm cho người phiền lòng, chỉ nói những thứ có thể nói.

Bên ngoài ánh trăng u lãnh như nước, nhưng tĩnh dật như vậy càng giống như là bình tĩnh trước mưa gió!

Hiên vương phủ.

Dạ Quân Ly đang ngồi trong thư phòng không có đốt đèn, ánh trăng lành lạnh vẩy đầy đất, tỏa ra cái bóng có chút cô đơn của hắn.

Lăng Túc tiến vào, nhìn một màn này không khỏi đau lòng, hắn liễm tâm tư ôm quyền nói rằng: “Vương gia, Lâu tướng đã trở về phủ, công chúa ở Diệu Pháp am chưa có trở về, thuộc hạ đã phái người âm thầm bảo hộ!”


Trong thư phòng một mảnh tĩnh mịch, Dạ Quân Ly không có bất kỳ chỉ thị gì.

Lăng Túc cúi đầu len lén liếc Dạ Quân Ly một mắt, đã thấy hắn như một bức tượng đá, ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích.

Hắn có chút bận tâm, cho rằng Dạ Quân Ly đã xảy ra chuyện gì, hắn vừa muốn tiến lên điều tra, lại nghe thanh âm Dạ Quân Ly u lãnh nói: “Cầm đèn, mài mực!”

Lăng Túc vội vội vàng vàng đốt đèn trong thư phòng, hắn đi tới trước bàn đọc sách, chuẩn bị nghiên mài mực, nhìn thần sắc có chút ảm nhiên của Dạ Quân Ly.

Một lát sau, Dạ Quân Ly mới cầm lấy bút lông sói trên bàn, chấm chấm mực nước chỉ viết xuống một phong thư trên tuyên, hắn phong kín phong thư, đưa cho Lăng Túc nói: “Đi dược cốc, tự mình giao cho Trường Lan!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.