Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 472: Ta Có Lỗi Với Ngươi





CHƯƠNG 472: TA CÓ LỖI VỚI NGƯƠI

Dịch giả: Luna Wong
Một tiếng lẩm bẩm vô ý thức này lại để Dạ Quân Ly canh giữ ở trước giường băn khoăn đau đớn!

Hắn xoa huyệt ngủ của nàng, nhìn thụy dung an bình của Mạnh Thanh Hoan, lại không bị khống chế ôm nàng vào trong ngực, hình như chỉ có như vậy mới có thể an ủi tưởng niệm nhiều ngày của hắn.

Cái đêm tuyết kia, sau khi hắn không khống chế được hôn nàng, hắn liền dẫn theo cảm giác tội lỗi thoát khỏi kinh thành, nguyên tưởng rằng nhìn không thấy nàng, tim của hắn sẽ dễ chịu một ít.

Nhưng chỉ có hắn biết, từ một khắc hắn ly khai kinh thành kia, hắn cũng đã không muốn!

Sau này, hắn không bao giờ sẽ rời khỏi nàng nữa, không bao giờ thế nữa!


Ngày kế.

Mạnh Thanh Hoan mở hai mắt có chút mắt nhập nhèm, trong óc hỗn độn một lát, nàng mới bừng tỉnh nhớ tới mộng đêm qua, lời Vu Phất Vân nói phảng phất ngay bên tai nàng.

Nàng còn đang nghi hoặc, thình lình chỉ thấy một đoàn sương trắng tản ra ở trước mắt nàng.

“Tiểu Bạch.” Mạnh Thanh Hoan nhìn người xuất hiện ở trước mắt nàng, trên mặt xẹt qua một nụ cười nhàn nhạt, nàng ngồi dậy nhớ tới chuyện linh hồ không cổ, hướng về phía hắn nói: “Cám ơn ngươi.”

Bạch Thời Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, quét nàng hai mắt, hất mặt lên nói: “Đều là bản thân ngươi đáng đời, thần tiên thật tốt không làm, cứ muốn hạ phàm để chịu… tội này!”

Mạnh Thanh Hoan đầy mặt hắc tuyến, tuy rằng Bạch Thời Nguyệt nói nàng là Linh Tê chuyển thế, nhưng nàng thế nào cũng vô pháp tiếp thu!

Cái gì kiếp trước kiếp sau, theo Mạnh Thanh Hoan đều là hư vô mờ mịt, chỉ có lúc này mới là trọng yếu nhất!

“Tiểu Bạch, ta thật có thể tiễn ngươi trở về sao?” Trong lòng Mạnh Thanh Hoan không đáy, lúc này bản thân nàng đều tự thân khó bảo toàn, thì có biện pháp gì tiễn Bạch Thời Nguyệt trở về chứ?

Bạch Thời Nguyệt nhíu mày, thái độ ngạo kiều như trước, thanh âm miễn cưỡng nói: “Ta tin tưởng Linh Tê, từ trước đến nay nàng cũng sẽ không nuốt lời.”

Dừng một chút nàng lại nói: “Ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi muốn làm, không cần phải xen vào chuyện của ta!”

Đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan ôn nhu, nàng hướng về phía hắn gật đầu, khóe môi bao phủ một dáng tươi cười sáng rỡ.

Bạch Thời Nguyệt nhìn nàng, sắc mặt luôn luôn lãnh ngạo kia đột nhiên hiện ra một tia tiếu ý cực nhỏ, trong con ngươi màu tím nhạt lóng lánh điểm điểm tinh quang, mị hoặc mà lại diêm dúa lẳng lơ!

Trong dược lô.

Trường Lan từ trong ngủ mơ tỉnh lại đã nhìn thấy Dạ Quân Ly ngồi ở trước giường, nhìn hắn, mi tuấn tú của Trường Lan khẽ động, khóe môi xẹt qua một tiếu ý ôn nhuận: “Trở về lúc nào?”

“Đêm qua.” Dạ Quân Ly trả lời hắn.

Lại nghe Trường Lan khẽ cười lại hỏi: “Gấp gáp trở về như vậy, là lo lắng ta hay là lo lắng cho tiểu cửu?”

Bookwaves.com
Dạ Quân Ly nâng mắt tử liếc hắn hai mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi có cái gì tốt để lo lắng?” Dứt lời hắn quay đầu đi chỗ khác, thanh âm mang theo một cổ khí phách: “Nếu ngươi dám xảy ra chuyện gì, ta sẽ tiêu diệt Thánh Dương quốc!”

Trường Lan sửng sốt, tiếu ý đáy mắt không thể che giấu, trêu nói: “Đó là Thánh Dương quốc có phúc!”

“Đây thật không phải là lời của thái tử một quốc gia như ngươi nên nói!”

Dạ Quân Ly nói chuyện nhìn về phía Trường Lan, ngữ khí mang theo có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi phải biết bản thân mang giang sơn bách tính, hòa bình của Thánh Dương cùng Dạ Chiêu thắt ở trên người của ngươi, nên, ngươi phải dưỡng thương thật tốt! Nếu ngươi nhiễm bệnh gì, chớ hy vọng để tiểu cửu tới chiếu cố ngươi!”


Trường Lan: “. . .”

Trong phòng yên lặng chỉ chốc lát, mới nghe thanh âm thật thấp của Dạ Quân Ly nói: “Trường Lan, ta có lỗi với ngươi!”

Trường Lan đột nhiên nắm cánh tay hắn, đã thấy trên mặt Dạ Quân Ly xẹt qua một tia đau xót hừ nhẹ lên tiếng. Trường Lan thấy thế, mi tâm nhíu lên thanh âm chợt lạnh vài phần hỏi hắn: “Tay ngươi bị thương?”

“Không có việc gì.”

Dạ Quân Ly đang muốn thu tay về, Trường Lan lại xuất kỳ bất ý dò cổ tay của hắn, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi nổi giận nói: “Dạ Quân Ly, ngươi có phải điên rồi hay không? Cánh tay này ngươi còn cần hay không?”

Luna: Đề nghị hai ông lên chung 1 thuyền, đá bà nữ chính ra xa xa đi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.