Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 297: Mệnh Phạm Đào Hoa




CHƯƠNG 297: MỆNH PHẠM ĐÀO HOA
Editor: Luna Huang
Dạ Mạch Hàn nghe hai chữ đào hôn, khóe môi nhịn không được co rút, cảm tình, Tiêu Thủy Vân cùng hắn đều là đào hôn xuất cung, bất quá, có đào hôn cũng đụng nhau sao?
Làm sao cũng như hai người bọn họ hẹn nhau bỏ trốn vậy?
Dạ Mạch Hàn có chút mất trật tự, trách không được đêm qua hắn bói toán quái tượng biểu hiện mệnh phạm hoa đào, nguyên lai là ở chỗ này chờ hắn?
“Nguyên lai công chúa đào hôn xuất cung? Nếu ngươi không muốn gả cho tam đệ, gả cho ta là được rồi.” Dạ Mạch Hàn nghiêm trang giả ngốc, hồ lộng Tiêu Thủy Vân.

Tiêu Thủy Vân nghe hắn nói như vậy, quả nhiên bị lừa, mi thanh tú của nàng khẩn túc nhìn chằm chằm Dạ Mạch Hàn, thấy vẻ mặt bất cần đời của hắn, trong lòng thẳng hiện lên nghi hoặc.
“Ngươi không biết… Người [hụ hoàng ta dự định để ta gả là ngươi sao?” Ánh mắt Tiêu Thủy Vân sâu kín nhìn chằm chằm Dạ Mạch Hàn hỏi hắn.
Dạ Mạch Hàn làm bộ khiếp sợ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: “Công chúa đùa gì thế, ngươi cũng không phải chẳng biết tình cảnh của ta ở ở kinh thành, phụ hoàng ngươi sẽ gả nữ nhi đưa hắn thương yêu nhất cho một vương gia không được cưng chìu như ta sao? Thực sự là chê cười!”
“Là bởi vì chúng ta là… Chỉ phúc vi hôn!” Tiêu Thủy Vân trừng một đôi mắt to tươi ngon mọng nước tinh xảo, khuôn mặt ủy khuất.
“Không có khả năng! Nếu là chỉ phúc vi hôn, vì sao ta chưa từng nghe mẫu hậu ta nhắc qua? Công chúa không nên ở chỗ này nói đùa, bổn vương còn có chuyện quan trọng cần xử lý, sẽ không phụng bồi.” Dạ Mạch Hàn móc ra bạc vụn để lên bàn, cầm bao phục đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tiêu Thủy Vân lại đột nhiên ngăn cản hắn: “Ngươi không thể đi, ngươi theo ta trở lại lui hôn sự này, đến lúc đó ngươi muốn đi đâu liền đi đó, ta nhất định không ngăn ngươi.”
“Phụ hoàng ngươi chưa từng nói với ta để ta thú ngươi, ta thối hôn gì? Công chúa không nên vô lý thủ nháo.” Khóe môi của Dạ Mạch Hàn lộ tiếu ý đạm nhiên như gió xuân.
Tiêu Thủy Vân cũng không nghe theo, rút bội kiếm cầm trong tay ra, đầy mặt phẫn sắc chỉ vào hắn nói: “Dạ Mạch Hàn, hôm nay ngươi phải theo ta trở về!”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mạch Hàn nhìn nàng giá thế này, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Công chúa là muốn luận bàn võ nghệ với bổn vương?”

“Không sai, hôm nay bổn công chúa nếu là thua thì để cho ngươi đi, nếu là ngươi thua, phải theo ta hồi cung lui hôn sự này!” Lửa giận trong lòng Tiêu Thủy Vân sôi trào, nàng đào hôn đều có thể gặp phải hắn, lão Thiên “Hậu đãi” nàng cỡ nào a?
Trước nàng đã sớm biết Dạ Mạch Hàn phúc hắc âm hiểm cùng với xấu miệng, nếu để nàng gả cho hắn, nàng còn không bằng chết đi.
Tuy rằng nam nhân này lớn lên coi như không tệ, nhưng nàng không thoải mái hình dạng cả ngày phách lối của hắn!
Dạ Mạch Hàn bất đắc dĩ, hắn tiện tay ném bao phục phía sau một cái nói với Tiêu Thủy Vân: “Đã sớm nghe nói công chúa võ nghệ bất phàm, hôm nay chính hảo kiến thức một chút!”
“Xem chiêu.” Tiêu Thủy Vân nắm bảo kiếm trong tay đánh tới chỗ Dạ Mạch Hàn.
Trong nháy mắt, hai người đánh nhau ngoài trà liêu.

Tiêu Thủy Vân tập võ từ nhỏ, bất luận nội cung hay là võ công đều rất không tầm thường, nhưng so với Dạ Mạch Hàn vẫn là kém chút hỏa hậu.
Dạ Mạch Hàn tay không quyền, không dùng vũ khí, cùng Tiêu Thủy Vân qua chừng ba mươi chiêu, liền thấy thân hình hắn linh mẫn, nghiêng người tránh một cái, đi vòng qua phía sau Tiêu Thủy Vân.
Tiêu Thủy Vân cho là hắn muốn đánh lén, trong lòng cả kinh, vội vội vàng vàng xoay người lại tập hắn, lại vì dưới chân vừa trợt thân thể nhất thời không được khống chế, thẳng tắp ngã qua.
Ngay lúc nàng suýt nữa ngã quỵ, Dạ Mạch Hàn lại đột nhiên xuất thủ kéo eo của nàng ôm lại nàng.
Tiêu Thủy Vân cả kinh, chợt nghe bên tai nhẹ bỗng truyền đến thanh âm cười nhẹ tà tứ của Dạ Mạch Hàn: “Bản thủ bản cước, võ công cũng chỉ có thể.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.