Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 290: Khó Bề Phân Biệt




CHƯƠNG 290: KHÓ BỀ PHÂN BIỆT
Editor: Luna Huang
Đột nhiên, màn phía sau sân khấu kịch bị người tháo ra, liền thấy một trung niên nam nhân, vẻ mặt phẫn sắc vọt tới, hắn túm cổ áo Trầm Nhàn trợn mắt nhìn hắn: “Là ngươi, là ngươi giết Ảnh nhi của ta!”
Trầm Nhàn kinh hoảng chưa định ngẩng đầu lên, đã thấy sau màn hoàng thượng cùng bách quan đều ở, mà muội muội của hắn lại biến mất không thấy.
Như mới rồi tất cả đều là ảo giác của hắn, nhưng lại chân thật như vậy!
Hắn biết, hắn trúng kế! Hết thảy tất cả, đều không dối gạt được, nhưng hắn không hối hận!

“Ha ha ha ha.”
Trầm Nhàn ngửa mặt lên trời cười to, hắn hất tay của Nam Cung Cẩn, ánh mắt ngoan lệ nhìn người chung quanh, tiếu ý khóe môi suồng sã như trước, hỏi bọn họ: “Ta chỉ muốn biết, các ngươi làm sao biết người là ta giết? Còn cố ý diễn trò hay vừa rồi cho ta xem?”
Trầm Nhàn không nghĩ ra, chuyện này hắn phân minh làm sạch sẽ lưu loát, vì sao vẫn bị phát hiện?
Cách đó không xa một đạo thanh âm mát lạnh cạn nhuận truyền đến: “Nếu muốn ngươi không biết, trừ phi người đừng làm! Trầm Nhàn, ngươi bị người lợi dụng trở thành quân cờ, là muốn báo thù cho muội muội của ngươi sao?”
Trường Lan mặc làm trường bào nguyệt bạch sắc, chậm rãi đi ra, ngọc quan buộc tóc, ngạch tâm của hắn có chu sa màu máu đỏ, cả người tản ra cao nhã không có gì sánh kịp, phong tư vạn chúng chúc mục, trong nháy mắt để bách quan ghé mắt, đúng là khó có thể mắt.
Trầm Nhàn nhìn hắn, biểu tình trên mặt hơi kinh hãi, con ngươi thâm thúy liễm một chút lửa giận và khoái ý.
“Thái tử biết chuyện của muội muội ta?” Trầm Nhàn nhìn hắn, từ từ hỏi.
Ngón tay của Trường Lan khẽ vuốt tay áo, thanh âm nhàn nhạt nói: “Chuyện này, sau lúc ngươi giết Nam Cung Ảnh ta mới biết hết.”

Dạ Quân Ly và Mạnh Thanh Hoan nói cho hắn biết, hung thủ là phó thống lĩnh Vũ Lâm quân trong cung hắn, hắn lập tức để cho người điều tra thân phận của Trầm Nhàn, lại hết ý biết được một chuyện cực kỳ quan trọng trong bản án.
Vọng Thư Uyển.com
“Biết thì sao? Các ngươi có thể báo thù cho nàng, giải oan cho nàng sao? Nàng chỉ là một thị nữ nhỏ bé, có ai để ý sống chết của nàng chứ? Các ngươi cẩm y ngọc thực, quyền lợi ngập trời, mạng người đối với các ngươi mà nói giống như con kiến hôi đê tiện. Nhưng muội muội ta với ta mà nói, chính là tính mệnh của ta, chỉ cần có thể báo thù cho nàng, để ta xuống địa ngục ta cũng nguyện ý!”
Trầm Nhàn như phong ma, mâu quang lóng lánh nùng quang, nhất phó khí thế thấy chết không sờn!
Mâu quang của Trường Lan thanh nhuận quét mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên than thở: “Trầm Nhàn, ngươi cũng biết bởi vì ngươi ngu muội thành quân cờ để người khác lợi dụng, muội muội ngươi đến tột cùng là chết như thế nào, ngươi có điều tra rõ hay không?”
Trầm Nhàn sửng sốt, có chút không hiểu nhìn về phía Trường Lan.

Trường Lan giơ tay lên, liền thấy Tô Trầm Ương mang theo một lão giả đi tới.
“Người này chính là đại phu của Huệ Dân dược cục thịnh kinh. Trầm Liên bệnh là được đại phu này khám và chữa bệnh! Muội muội ngươi đúng là chết do kiết lỵ mà không phải là bị giết! Bởi vì đây là dịch chứng, thi thể không thể chôn, chỉ có thể thiếu!” Thanh âm của Trường Lan lang lãng giải thích với Trầm Nhàn.
Đáy mắt Trầm Nhàn chấn động, lại lắc đầu: “Không, không có khả năng! Ngươi nhất định là đang nói dối, muội muội ta rõ ràng là bị Nam Cung Ảnh trượng sát mà chết! An vương còn dẫn theo nhân chứng đến, người kia nói Nam Cung Ảnh hoài nghi muội muội ta câu dẫn ca ca nàng. nên dùng đòn hiểm, bọn họ tươi sống đánh chết người, còn đốt thi thể, ngụy trang thành muội muội ta bị dịch chứng mà chết!”
Hắn và muội muội Trầm Liên, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, sau này hai người vào cung, một làm thị vệ, một làm cung nữ.
Sau này, muội muội của hắn Trầm Liên bởi vì thông minh được hiền phi chọn đưa đến hầu hạ bên người Nam Cung Ảnh, nhưng nửa năm ngắn ngủi, muội muội chết thảm ở Nam Cung phủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.