Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 283: Đào Hòa Của Dạ Nhị Ca




CHƯƠNG 283: ĐÀO HÒA CỦA DẠ NHỊ CA
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan tựa vào trước ngực hắn, giơ tay lên khẽ vuốt ve ngực của hắn, tuy rằng giờ phút này cũng có nhịp tim, lại phải mượn máu của nàng và thông linh ngọc mới có thể duy trì.
Mà, thông linh ngọc, đã trở thành mục tiêu của người khác, vì an toàn của Dạ Quân Ly, nàng nhất định phải mau chóng giúp hắn phục sinh.
Vân là đêm đại hôn, là thời cơ tốt nhất!
Nhưng trước lúc này, nàng phải bố trí xong tất cả, nếu như nàng chết… Dạ Quân Ly nên làm cái gì bây giờ? Những bằng hữu của nàng phải thế nào đây?

Nàng không hy vọng mình rời đi, thành thương trong lòng bọn họ!
“Dạ Quân Ly, ngươi muốn thú ta nhất định phải giũ sách hoa đào bên người, không thôi bổn cô nương mới không gả cho ngươi.” Mạnh Thanh Hoan cất giấu tâm sự của mình, vui đùa nói.
Dạ Quân Ly cúi đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan dáng tươi cười thanh cạn, hắn khẽ vuốt ve gò má của nàng, ôn nhu nói: “Hoa đào? Nàng chỉ Trường Nhạc công chúa?”
“Chẳng lẽ còn có người khác?” Mạnh Thanh Hoan lườm hắn một cái, trước không tính Phong Nguyệt Nùng, nhưng chuyện hòa thân, nhất định phải giải quyết!
Dạ Quân Ly ôn thanh cười, khóe môi khóe môi, tứ tứ nói: “Hoa đào này cũng không phải của bổn vương, mà là nhị ca.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu ngẩng đầu, gương mặt tò mò theo dõi hắn: “Lời này là có ý gì? Công chúa và nhị ca thực sự nhìn trúng nhau rồi?”
Nhìn trúng nhau? Đây là loại từ gì? Dạ Quân Ly khẽ nhíu mày, không có lưu ý quá nhiều, quay nàng nói rằng: “Nhị ca và Trường Nhạc công chúa, bọn họ là chỉ phúc vi hôn. Nên a, lần này nhị ca thật chọc hoa đào rồi!”
“Chỉ phúc vi hôn? Nói nhanh lên, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Mạnh Thanh Hoan nắm cánh tay Dạ Quân Ly, đáy mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Dạ Quân Ly ôm nàng vào trong ngực, đem tất cả chuyện phát sinh đêm qua đều nói một lần cho Mạnh Thanh Hoan nghe, tự nhiên bao quát những lời Tiêu Tầm Dương nói liên quan đến mẫu hậu hắn.
Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nghe xong hết lời của Dạ Quân Ly, liền nghe Dạ Quân Ly nhẹ nhàng thở dài một cái, mâu quang sâu đậm nhìn nàng hỏi: “Nàng cảm thấy những thứ Tiêu Tầm Dương nói đến tột cùng là thật hay giả? Lẽ nào phụ hoàng ta năm đó thực sự hoành đao đoạt ái, đoạt mẫu hậu từ bên người Tiêu Tầm Dương?”

Mạnh Thanh Hoan vuốt cằm của mình trầm tư chỉ chốc lát, Dạ Quân Ly nói những thứ này, nàng có thật không có chút ngoài ý muốn. Bất quá nàng có một loại trực giác, nàng chỉ chốc lát những thứ Tiêu Tầm Dương nói đều là thật.
Bởi vì câu tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân kia! Nên để cho nàng chắc chắc, người Vu Phất Vân yêu năm đó phải là Tiêu Tầm Dương!
“Coi như là thực sự, Tiêu Tầm Dương cũng chẳng thể trách người bên ngoài, là hắn không có bản lãnh thủ hộ người mình yêu, vô ưu với người!” Theo Mạnh Thanh Hoan, bất kể là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, người bản thân yêu sâu đậm gả cho người khác, chính là nam nhân này không có bản lãnh!
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly nghe Mạnh Thanh Hoan nói lời này tràn đầy cảm xúc, hắn đột nhiên ôm chặt Mạnh Thanh Hoan vài phần, thanh âm trầm trầm nói rằng: “Nàng nói không sai, mặc dù Tiêu Tầm Dương cùng mẫu hậu ta yêu nhau, nhưng mẫu hậu vẫn gả cho phụ hoàng ta, đó chính là hắn vô năng!”
(Luna: Câu này nhảm nè, bị ngta tính kế sao gọi là vô năng được, gọi có duyên không phận còn nghe được)
Hắn ngẩng đầu mâu quang nóng rực nhìn nàng, thanh âm lang lảnh nói: “Mạnh Thanh Hoan, Dạ Quân Ly ta đời này chỉ thú nàng vi thê. Mà nàng, đã định trước chỉ có thể thuộc về một mình ta.”

Thanh âm bá đạo của Dạ Quân Ly lại mang chút nhu tình, như suối nước róc rách, xẹt qua lòng của Mạnh Thanh Hoan, tư nhuận ngọt ngào rất lâu.
Mạnh Thanh Hoan dịu dàng cười, đáy lòng ngọt ngào và khổ sáp đan vào, Dạ Quân Ly càng tình thâm như vậy lại càng để cho nàng không nỡ, đau lòng!
Giờ khắc này, nàng hận số phận chết tiệt!
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái vùi ở trong lòng Dạ Quân Ly, sầu não vô hạn, trong lúc bất chợt nàng cảm giác một luồng gió âm lãnh xẹt qua.
Hai người đều là sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mọi nơi, trong đại điện rộng mở, không có bất kỳ vật gì, chỉ có đèn cầy chưa tắt hơi chập chờn..
Mà lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của cung nữ: “A. . .chết người rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.