Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 279: Ân Oán Túc Thù 2




CHƯƠNG 279: ÂN OÁN TÚC THÙ 2
Editor: Luna Huang
Mâu quang yêu dị của Dạ Quân Ly lóe lên, lưu quang nhỏ vụn mang theo quang mang đặc hơn, từ từ nhìn Tiêu Tầm Dương, nói: “Chúng ta sẽ không dẫm vào vết xe đổ của các ngươi. Ta và Trường Lan, cũng sẽ không có ngày tranh phong, xung đột vũ trang!”
Luna: mạnh miệng ghê, thế nào cũng bị quật nè
Hắn tin tưởng mình, cũng tin tưởng Trường Lan, nên bi kịch quá khức, sẽ không tái hiện trên người bọn họ!
Tiêu Tầm Dương rút rút khóe môi, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên than thở: “Biết ta tại sao lại hận Dạ Đình Giang không?”

Dạ Quân Ly híp mâu một cái, nhìn hắn, liền nghe Tiêu Tầm Dương cười khẩy nói: “Bởi vì hắn tâm thuật bất chính, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn! Năm đó nếu không có hắn và Thanh Nhiễm liên hợp thiết kế ta, ta sao mất đi Phất Vân, hối hận suốt đời?”
Tiêu Tầm Dương nhắm hai mắt lại, mi tâm ưu thương đặc hơn: “Có lẽ ngươi sẽ không tin tưởng, ta và Phất Vân, chúng ta mới là thật tâm yêu nhau. Là Dạ Đình Giang, hắn cướp đi tất cả của ta, nên ta hận hắn, cũng hận ngươi!”
Thần sắc của Dạ Quân Ly cứng đờ, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, hắn sợ run chỉ chốc lát, mới tỉnh hồn lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta không tin!”
Tiêu Tầm Dương khẽ cười một tiếng, chậm rãi mở mắt: “Đúng vậy, đâu chỉ ngươi không tin, ngay cả ta cũng không tin. Năm đó ta tin tưởng hắn như thế, nhưng kết quả là, hắn lại ở sau lưng đâm ta một đao! Hắn cướp đi nữ nhân ta yêu, ta đoạt giang sơn của hắn, nhoáng cái hơn hai mươi năm, chúng ta trở thành cái gai trong lòng nhau.”
Hắn giơ tay lên chậm rãi cuộn bức hoạ cuộn tròn trên bàn, lại nói: “Trước mặt giang sơn cùng mỹ nhân, không có tình huynh đệ, tình thủ túc. Ta có thể bỏ thành kiến với ngươi, nhưng ta và Dạ Đình Giang, thù giữa chúng ta, ai cũng không có thể hóa giải!”
“Ta và hắn, không phải ngươi chết chính là ta vong!” Tiêu Tầm Dương nắm chặt bức họa trong tay, mâu quang lộ ra kiên định.
Tay ẩn trong tay áo của Dạ Quân Ly hơi nắm chặt, hắn chỉ biết, thù này không phải dễ dàng hóa giải như vậy!
“Đã như vậy, bổn vương cũng không thể nói gì hơn.” Cuối cùng là ân oán đời trước, thị phi đúng sai, cũng không phải một câu là có thể kết luận.

Vọng Thư Uyển.com
Thù cũ đã sâu, nếu muốn hóa giải, cũng không phải là một sớm một chiều!
Hắn chỉ hy vọng hắn và Trường Lan có thể không bị những thứ ân cừu này làm loạn!
“Tối nay tới đây, còn có một chuyện, đó chính là chuyện hòa thân giữa hai nước. Nếu không muốn nữ nhi bảo bối của ngươi chết ở Dạ Chiêu quốc, việc hòa thân này tốt nhất bỏ đi! Về phần phụ hoàng ta bên kia, bổn vương trở về tự có bàn giao!”
(Luna: Haha, đột nhiên buồn cười quá, không muốn kết thù với TL mà đòi giết eg ngta, bởi ta nói cũng chả ưa nỗi nam chủ, khó nuốt chết được, tác giả toàn thiên vị ổng để ta ghét ổng thêm. Ngta đã lui bước nói buông bỏ thành kiến với ổng rồi còn bày đặt làm màu không cho mặt mũi, ứa gan quá đi.)
Gương mặt Dạ Quân Ly thanh lãnh, phong tư khí phách thuộc về Hiên vương, độc lập khiếp người!

Tiêu Tầm Dương mím môi cười, khẽ hừ một tiếng, ngón tay hắn gõ nhẹ bàn, giọng mang chẳng đáng: “Hiên vương là muốn cho trẫm hối hôn? Nếu là như vậy, còn không biết bách tính thiên hạ này sẽ nghị luận trẫm như thế nào!”
Hắn khẽ liếc Dạ Quân Ly một cái nói: “Huống chi, xa giá nghênh thân của Lâu tướng sắp đến thịnh kinh rồi. Lúc này để trẫm hối hôn, trẫm làm sao bàn giao với Lâu tướng cùng bách tính thiên hạ?”
Dạ Quân Ly nghe, mâu quang chỉ một thoáng sáng ngời, khóe môi dào dạt lau một cái tiếu ý giảo hoạt: “Bổn vương chỉ chờ những lời này của bệ hạ, nói đi, mục đích ngươi đáp ứng hòa thân đến tột cùng cái gì?”
Mặc dù trước đây Thánh Dương quốc nội loạn, lấy mưu lược của Tiêu Tầm Dương, không có khả năng đi tới nông nỗi dùng hòa thân duy trì triều chính. Mà hôm nay, nghe lời của Tiêu Tầm Dương cũng không muốn hối hôn, hắn biết, trong này tất nhiên còn có nguyên do gì!
Tiêu Tầm Dương cười to hai tiếng, hắn từ long án đi xuống, ánh mắt thoáng tán thưởng nhìn Dạ Quân Ly một cái nói: “Hiên vương thông minh như vậy, nói vậy nhất định có thể đoán ra ý đồ của trẫm!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.