Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 262: Nguy Cơ 2




CHƯƠNG 262: NGUY CƠ 2
Editor: Luna Huang
“Thế tử nếu không có thủ lệnh, cũng đừng trách thuộc hạ không khách khí.” Nam nhân cầm đầu vung tay lên, lạnh giọng lệnh nói: “Người đến, mang thế tử đi gặp An vương.”
Liền thấy năm sáu sát thủ xuất hiện, vây Dạ Mạch Hàn cùng Mông Lung lại.
Dạ Mạch Hàn ám ám tròng mắt, lúc này đây hắn đánh giá thấp thế lực của An vương, trúng kế của người khác, lúc này cũng chỉ có thể cố gắng đánh một trận.
“Giết!” Mi tâm của Dạ Mạch Hàn híp lại, nhuyễn kiếm tương sáng lên, trong khoảnh khắc, bọn họ liền đánh nhau.
Những mỗi người tử sĩ đều là tinh nhuệ, võ công bất phàm nhân số lại đông, Dạ Mạch Hàn và Mông Lung chỉ có hai người, bọn họ hai tay nan địch tứ quyền, rất nhanh thì rơi xuống hạ phong, mà Mông Lung càng đáp ứng không xuể, phía sau lưng bị một chưởng, nội lực tiêu giảm suýt nữa chống không nỗi.
Dạ Mạch Hàn vội vội vàng vàng đỡ lấy Mông Lung bị thương, đáy mắt đốt một đoàn liệt hỏa, tiếp tục nữa tối nay bọn họ tất nhiên bị bắt, nhưng nếu như cứu không được Lăng Túc và Vân Thường hắn nên như thế nào nói với Mạnh Thanh Hoan?
Ngay thời gian Dạ Mạch Hàn cảm thấy vô vọng, đột nhiên mấy mũi ám khí nhanh chóng đánh tới phía tử sĩ.

Đã thấy, sáu hắc y mông diện nhân nhảy đến, lập tức giao thủ với tử sĩ. Vẻ mặt Dạ Mạch Hàn hồ nghi, chợt nghe một người trong đó nói: “Là ta.”
Dạ Mạch Hàn hơi kinh hãi, rõ ràng có chút ngoài ý muốn, thanh âm này rõ ràng là Trường Lan.
“Đi ra ngoài mới nói.” Trường Lan đưa nhãn thần cho Dạ Mạch Hàn, hai người lập tức đỡ Lăng Túc và Vân Thường cùng với Mông Lung bị thương, ra phủ nha.
Không bao lâu, những hắc y nhân Trường Lan mang tới kia đi ra.
Trường Lan đi đến hơi khom người với bọn họ nói cám ơn: “Làm phiền chư vị, chờ Trường Lan xử lý xong việc trong tay, lại về cùng đáp tạ đại ân của thái tử.”
Tô Trầm Ương ôm quyền, hoàn lễ trả lời: “Công tử khách khí, ở đây giao cho chúng ta giải quyết tốt hậu quả, các ngươi đi trước đi.”
Trường Lan gật đầu, lập tức cùng Dạ Mạch Hàn lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa, Tô Trầm Ương tháo khăn che mặt xuống, thở phào một cái, Mị Ảnh phía sau hắn trầm giọng hỏi: “Ẩn chủ, chúng ta thực sự không cần theo sau sao?”

Tô Trầm Ương chìm chìm mâu, than thở: “Ngươi đã quên trước khi đi điện hạ dặn như thế nào sao?”
Vọng Thư Uyển.com
Người phía sau lập tức cấm thanh, không nói nữa.
“Xử lý sạch sẽ nơi này, dấu vết gì cũng không nên lưu lại.” Tô Trầm Ương quay đầu lại phân phó bọn họ, bốn người kia cùng ứng tiếng, lập tức xoay người tiến nhập phủ nha.
Tô Trầm Ương đứng ở trước cửa, nhìn đường dài dật đến xuất thần, nửa canh giờ trước, chủ tử của bọn hắn nhận được một phong linh điểu truyền tin, liền dẫn bọn họ tự mình chạy đến đây.
Mà chủ tử đối với bọn họ ra lệnh là được, không thể bại lộ thân phận ẩn thái tử của hắn, tất cả hành sự theo kế hoạch của hắn!
Tuy rằng trong lòng rất là hiếu kỳ, có thật nhiều nghi vấn đều muốn giải, nhưng bọn hắn làm thuộc hạ, chỉ có chấp hành và phục tùng!
Không thôi nếu là chọc cho chủ tử không hài lòng, mạng nhỏ của bọn họ cũng đừng nghĩ cần nữa!
Rất nhanh, tứ mị xử lý sạch sẽ hiện trường phát án của phủ nha, không thấy thi thể, không thấy vết máu, thậm chí ngay cả vết tích tranh đấu cũng không có.
Tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà người của phủ nha thất tung ly kỳ, tất nhiên là cái cọc án chưa giải quyết bọn họ không cần quan tâm!
Thấy xử lý sạch sẽ, Tô Trầm Ương lập tức liền dẫn tứ mị chạy về hoàng cung, hắn còn có một nhiệm vụ chủ tử giao phó, cần nhu cầu cấp bách quay về xử lý!
Mà nhiệm vụ này, với hắn mà nói, thực sự là hơi lộ ra một ít nhức đầu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.