Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 258: Phẫn Nộ Của Quỷ Bảo Bảo




CHƯƠNG 258: PHẪN NỘ CỦA QUỶ BẢO BẢO
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan có tố sa che mặt, hai tròng mắt nhấp nháy từng chút ánh sáng, ngón tay nhẹ vỗ lư hương khắc hoa chạm rỗng trên bàn, bên trong hương yên lượn lờ, hết sức hương điềm.
Cũng như tiếng cười của Mạnh Thanh Hoan, say lòng người: “Thế tử nói đùa, Trường Ca nhất giới ca nữ, coi như không bán mặt mũi cho người khác cũng phải bán cho thế tử ngươi a!”
Tiêu Cảnh Lương nghe lời này, cao giọng cười, hắn ra hiệu, phân phó người bên cạnh chờ bên ngoài.
Cửa phòng đóng lại, một đôi con ngươi trôi nổi dâm quang của Tiêu Cảnh Lương không ngừng đánh giá Mạnh Thanh Hoan, tiếng cười không mang hảo ý vô tận hạ lưu.

“Trường Ca cô nương thật thức thời.” Tiêu Cảnh Lương đã đi tới, hắn ngồi xuống đối diện Mạnh Thanh Hoan, liền khẩn cấp muốn sờ tay nhỏ bé của nàng.
Mạnh Thanh Hoan rất nhanh rụt trở về, nàng bưng lên bình trà trên bàn rót một ly trà cho Tiêu Cảnh Lương, nhàn nhạt thanh âm nói: “Thế tử cũng biết, ca vũ hôm nay kỳ thật đặc biệt tỉ mỉ an bài là vì thế tử ngươi?” Nàng đem ly trà đưa tới, đáy mắt trôi nổi quang mang sâu kín.
Tiêu Cảnh Lương cố ý nắm ngón tay của nàng, tiếp nhận ly trà, nhưng không có ý tứ muốn thả ra, tùy ý trêu chọc nói: “Hóa ra Trường Ca cô nương đã sớm khuynh mộ ta, một khi đã như vậy, Trường Ca cô nương cũng đừng có đeo mạng che mặt nữa, để bổn thế tử nhìn xem ngươi đến tột cùng mạo như thiên tiên cỡ nào?”
Nói xong hắn nâng tay muốn tháo sa trước mặt Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan lắc mình tránh, cười khẽ một tiếng: “Thế tử vội vã như vậy làm cái gì? Nếm thử trà ta pha cho ngươi.”
Mặt mày của Tiêu Cảnh Lương nhấc nhẹ, buông ly trà, trầm giọng cười nói: “Không có thử qua độc, bổn thế tử xưa nay đều không đụng.”
“Thế tử là sợ ta hạ độc sao?” Mạnh Thanh Hoan trong suốt cười bưng chén trà tự mình đưa tới, phủi Tiêu Cảnh Lương một mắt thanh âm có chút khinh thường nói: “Ta sẽ xem như hạ độc, cũng sẽ không hạ trong chén trà, mà là. . .”
Vọng Thư Uyển.com
Nàng kéo sa trước mặt mình ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly trà kia, lập tức liếc nhìn Tiêu Cảnh Lương, hết sức huyền cơ nói: “Bản thân nữ nhân chính là một loại độc, độc trí mạng.”
Theo lời của nàng dứt, chỉ thấy Tiêu Cảnh Lương đột nhiên ôm lồng ngực của mình, trên mặt nhất thời xanh mét, hai đen thùi, hai tròng mắt của hắn khiếp sợ nhìn Mạnh Thanh Hoan, chỉa về phía nàng, thân mình không ngừng run rẩy: “Ngươi. . . Ngươi. . . Người đâu, mau tới.”
Hắn giãy dụa quỳ rạp trên mặt đất, muốn thủ vệ bên ngoài, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, Tiêu Cảnh Lương nhìn của đi tới làm như nhìn thấy một ít hi vọng, chỉ vào Mạnh Thanh Hoan nói: “Vô Ngân, mau giết nàng.”
Nam nhân được gọi là Vô Ngân dương môi lên cười, kéo mặt nạ trên mặt nói: “Thế tử đang gọi bổn vương sao?”
Tiêu Cảnh Lương nhìn người trước mắt, ánh mắt cả kinh, hắn chỉ vào Dạ Mạch Hàn cùng Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi. . . Các ngươi. . .” Hai mắt của hắn trầm xuống, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Vẻ mặt Dạ Mạch Hàn vô tội, hắn nhún vai đột nhiên hỏi: “Thanh Hoan, mới vừa rồi ở trên sân khấu ngươi có cảm giác có một dòng âm phong hay không?”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh, Dạ Mạch Hàn đột nhiên sợ run cả người, nhìn bốn phía nói: “Tam đệ, cũng không phải là chủ ý của ta, ngươi sống lại ngàn vạn lần đừng tìm ta tính sổ.”
Ánh nến trong phòng đột nhiên mạnh lay động vài cái, cảm giác này thế nào cũng giống như Dạ Quân Ly đang nổi giận a!
Mạnh Thanh Hoan không nhịn được chợt cười ra tiếng, nhiều ngày lo lắng, ở một khắc này toàn bộ đều bị hài hước của Dạ Mạch Hàn hóa giải.
“Đừng nói giỡn, đi thôi, chúng ta nên hảo hảo hầu hạ An vương thế tử này một chút.”
\Tâm tình của Mạnh Thanh Hoan thật tốt , nhìn chằm chằm người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, trên mặt nàng lộ ra một loại cười nguy hiểm lại xinh đẹp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.