Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 252: Chia Ra Hành Động




CHƯƠNG 252: CHIA RA HÀNH ĐỘNG
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt, hai người đồng thời gật đầu tỏ ý đồng ý với đề nghị của Trường Lan.
Bởi vì ẩn thái tử đang ở trong cung, bọn họ nhiều người không tiện vào, trước mắt đề nghị của Trường Lan tốt nhất, chia ra hai đường hành động.
Như vậy, chờ đợi Dạ Quân Ly tỉnh lại, cũng có vừa phân tâm, nàng đã đáp ứng hắn, sẽ báo thù cho hắn!
An vương thế tử, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!
Nhớ tới dặn dò của Thương Minh, Mạnh Thanh Hoan vội vàng nói: “Ta cùng nhị ca đưa thi thể của Dạ Quân Ly vào trước, những thứ khác, chờ trở lại thịnh kinh chúng ta an bài rõ ràng.”

Trường Lan hơi gật đầu nói: “Ta ở bên ngoài chờ các ngươi.”
“Được.” Mạnh Thanh Hoan lên tiếng, lập tức cùng Dạ Mạch Hàn, mang theo thi thể của Dạ Quân Ly vào Thái Cực cung.
Thấy bọn họ đi xa, Trường Lan khẽ phủi Tiêu Thủy Vân thanh âm hơi trầm xuống nói: “Ngươi theo ta lại đây.”
Tiêu Thủy Vân ngoan ngoãn theo sau hắn, đi vào một chỗ vách đá ngoài đạo quan, mặt trời mọc phía đông dần dần lên cao, ánh bình minh ngàn dặm, trông rất đẹp mắt.
Chỉ là Tiêu Thủy Vân không rảnh đánh giá cao cảnh đẹp này, nàng len lén đánh giá sắc mặt có chút khó coi của Trường Lan, trong lòng đánh trống.
“Vân nhi, ngươi thật không có biện pháp lấy được nhật nguyệt thạch sao?” Ánh mắt của Trường Lan thanh u, nhìn mình muội muội.
Tiêu Thủy Vân nuốt một ngụm nước bọt, trả lời: “Ca ca, ta thật sự không có lừa ngươi. Ngươi cũng biết ẩn thái tử trong cung là giả, phụ hoàng không thể nào đem đông cung tỷ ấn cho hắn được, cho nên cho tới nay, tỷ ấn đều là phụ hoàng tự giữ, chỉ vì một ngày kia hắn có thể tự mình giao cho nhi tử của mình.”
Nàng cắn cắn môi lại nói: “Còn có nhật nguyệt thạch khảm trong tỷ ấn, cũng là phụ hoàng vì bảo vệ an khang mà làm. Ngươi hẳn là rất rõ ràng, nhật nguyệt thạch vốn là thuộc về ngươi, ngươi muốn có nó quả thực dễ dàng.”
“Trừ phi, ngươi là không muốn cứu Dạ Quân Ly.” Tiêu Thủy Vân đánh bạo nói.

Ấn đường của Trường Lan cau lại, con ngươi thâm thúy quét Tiêu Thủy Vân cười nói: “Ngươi đánh tâm tư gì, ngươi nghĩ rằng ta không biết?”
Tiêu Thủy Vân bĩu môi, tính khí ca ca này của nàng thật đúng là vững như thái sơn, không sợ hãi.
Ngoại trừ đêm qua.
Ca ca hắn thích Mạnh Thanh Hoan, nàng sớm đã nhìn ra, hiện giờ, nàng cũng hiểu rốt cục Thượng Tà ở dược cốc nói câu kia có ý gì.
“Ca ca…” Nàng đang muốn đem ý nghĩ trong lòng nói ra, liền thấy Trường Lan xoay người thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, bọn họ đã ra rồi, chúng ta đi thôi.” Trường Lan không để cho Tiêu Thủy Vân có cơ hội nói chuyện gì, liền thẳng đi tới chỗ Mạnh Thanh Hoan bọn họ.
Tiêu Thủy Vân than nhẹ một tiếng, âm thầm quyết định chủ ý ở trong lòng, bất kể như thế nào nàng cũng muốn ca ca của nàng quang minh chính đại quay về làm ẩn thái tử.
Như vậy, ca ca mới có thể ganh đua cao thấp với Hiên vương kia!
Vọng Thư Uyển.com
Bốn người xuống núi, trở lại khách điếm thịnh kinh, đều tự thương nghị đối sách, liền bắt đầu hành động.
Tiêu Thủy Vân mang theo Trường Lan vào cung xem chẩn cho ẩn thái tử, mà Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Mạch Hàn ở lại khách điếm, chuẩn bị thời cơ động thủ với Tiêu Cảnh Lương.
Ban đêm, gió đêm lờ mờ.
Phi Nhan mang tin tức về: “Ta nghe được, An vương thế tử này thường xuyên sẽ đi địa phương tên là Túy Tâm phường, nghe nói đây là kỹ nổi danh nhất thịnh kinh, chiêu lãm đều là một ít quan to hiển quý, Tiêu Cảnh Lương là khách quen. Vị An vương thế tử này hết sức háo sắc, cơ thiếp trong nhà còn có hơn chục, hơn nữa rất nhiều đều là từ loại địa phương thanh lâu này mang về.”
Nàng dừng một chút lại nói: “Chỉ là bất quá gần đây, An vương thế tử tựa hồ an phận rất nhiều, đã có hồi lâu không đi Túy Tâm phường kia.”
Ấn đường của Mạnh Thanh Hoan khẽ nhúc nhích, ba quang đáy mắt lóe ra, cười lạnh một tiếng: “Không sao, hắn không đến, chúng ta có thể dẫn hắn đi.” Nàng nói xong đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn bóng đêm thịnh kinh, “Chỉ cần hắn còn thích nữ nhân, chạy không thoát lòng bàn tay của ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.