Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 241: Đoạn Trường Ly Hận




CHƯƠNG 241: ĐOẠN TRƯỜNG LY HẬN
Editor: Luna Huang
Đáy mắt Dạ Quân Ly lạnh lùng, hắn vốn có thể ngăn trở tên chạy như bay mà đến, cố tình có thích khách muốn chết để hắn mất đi thời cơ, hắn một kiếm giải quyết tính mạng của thích khách kia cũng đã không kịp chắn tên kia.
Hắn đẩy Mạnh Thanh Hoan trong lòng ra, cùng lúc đó tên kia không lệch nhắm vào tim hắn, chỉ nghe phịch một tiếng, tên tựa hồ đụng phải gì đó cứng rắn, lập tức đã rơi trên mặt đất.
Một khắc này, Dạ Quân Ly cảm giác lực lượng trên người mình chậm rãi tiêu giảm, hắn theo bản năng vuốt lồng ngực của mình, lảo đảo lui lại mấy bước, dùng ý thức còn lại kéo lại Mạnh Thanh Hoan trúng độc, thối lui đến trên tường đá của địa cung.
Trên tường đá bày cơ quan ám khí, hắn dùng toàn bộ khí lực của chính mình đè xuống, vô số tên bay ra ngoài, mà tường đá sau lưng của hắn mở ra một tòa cửa đá.
Dạ Quân Ly lôi kéo Mạnh Thanh Hoan lui đi vào, cửa đá đóng cửa một khắc, Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan song song ngã trên mặt đất.

Trong mơ hồ Mạnh Thanh Hoan tựa hồ nghe Dạ Quân Ly sâu kín nói với nàng: “Tiểu Cửu, ta yêu nàng!” Chỉ là đầy trời mệt mỏi thổi quét khiến nàng mất đi ý thức, nặng trĩu ngất đi.
Cùng lúc đó, cả Đồng thành đột nhiên phong vân đột biến.
Cuồng phong nương theo sau mây đen tiếp cận, thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội ), Trường Lan vừa từ trên xe ngựa xuống, đã bị một trận hắc phong làm mê hai tròng mắt.
“Thế nào đột nhiên thời tiết thay đổi?” Tiêu Thủy Vân dùng tay áo ngăn trở bão cát cuồng liệt, trong mơ hồ nghe được một đạo thanh âm kinh hoảng: “Trường Lan , tam đệ đã xảy ra chuyện!”
Dạ Mạch Hàn mới vừa rồi cảm thấy tâm thần bất an, cho nên muốn bói toán một quẻ xem cát hung, ai ngờ quẻ biểu hiện đại hung, mà đột nhiên sắc trời biến đổi lớn, đúng là hợp với quẻ của hắn.
“Sao lại thế này?” Trường Lan Trường Lan, cảm thấy không tự chủ được lo lắng.
Dạ Mạch Hàn nhìn xu thế cuồng phong này, nói ra dự ngôn của quẻ tượng: “Phong vân biến, thiên địa động, hồn hề vô quy, đoạn trường ly hận!”
Thân mình hắn đột nhiên run lên, lệ quang đáy mắt ẩn hiện, thanh âm thê lương nói:: “Đây là ta quẻ tượng mới vừa rồi ta tính ra, là tam đệ hắn. . . Đã xảy ra chuyện!”
Mí mắt của Trường Lan kịch liệt nhảy dựng, một loại hoảng hốt chưa bao giờ có xẹt qua dưới đáy lòng.
Hồn hề vô quy, đoạn trường ly hận!
Hắn đương nhiên biết dự ngôn này là gì rồi, nhưng là làm sao có thể? Chợt đột nhiên, dưới chân một trận sơn băng địa liệt, đám người suýt nữa đứng không vững, chỉ nghe thanh ầm vang nương theo sau sụp đổ phòng ốc cùng với tiếng kêu sợ hãi của bách tính.

Mây đen đỉnh đầu càng phát ra đặc hơn, cả Đồng thành bị bao phủ trong hắc ám, không biết qua bao lâu, liệt phong mới dần dần tán đi, ô hắc tán đi.
Đã thấy phòng xá bởi vì địa chấn hủy đi một nửa, nhai đạo nguyên bản phồn hoa sớm một mảnh hỗn độn.
Vọng Thư Uyển.com
“Mông Lung, ngươi mang theo môn hạ đi cứu bách tính, Ninh Tuyết, chuẩn bị hai con khoái mã, ta cùng Trường Lan phải ra khỏi thành!” Dạ Mạch Hàn đã khôi phục bình tĩnh, đâu vào đấy phân phó đám người.
Không bao lâu, Cố Ninh Tuyết chuẩn bị tốt khoái mã.
Dạ Mạch Hàn cùng Trường Lan lập tức nhảy lên, lôi kéo dây cương mau chóng chạy đi.
Bên trong phượng lăng Linh Sơn.
Mạnh Thanh Hoan đắm chìm trong bóng đêm, trong hoảng hốt có người đang gọi tên của nàng, ôn nhu như vậy.
Nàng mở mắt, trong bóng đêm lộ ra chút sáng, nàng nhìn thấy Dạ Quân Ly đứng ở trước mặt nàng, cả người tản ra quang mang chói mắt.

Mạnh Thanh Hoan nhìn có chút ngây ngốc, nàng theo dõi hắn lẩm bẩm nói: “Dạ Quân Ly, ngươi thật là đẹp mắt.”
Dạ Quân Ly dương môi lên cười, ý cười say lòng người kia hình như đỡ gió ngàn dặm, hắn đi vào, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về gương mặt của nàng thanh âm ôn nhu nói: “Tiểu Cửu, gặp nàng là chuyện may mắn của cuộc đời này của ta, sau này coi như ta không ở cạnh nàng, nàng nhất định phải hạnh phúc.”
Mạnh Thanh Hoan cau mày, nhìn đau ý mơ hồ ở đáy mắt của hắn, nàng cảm thấy đau, “Ngươi không ở cạnh ta, ta làm sao hạnh phúc?”
Dạ Quân Ly đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, khóe môi mỏng lạnh lau tai của nàng ôn nhu nói: “Tiểu Cửu, ta yêu nàng.”
“Dạ Quân Ly? Ngươi làm sao vậy?” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy hắn rất là kỳ quái, nàng ngẩng đầu, đã thấy người trước mắt đang trở nên trong suốt, một chút biến mất.
Nàng kêu sợ hãi hô tên của hắn: “Dạ Quân Ly!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.