Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 236: Phượng Lăng




CHƯƠNG 236: PHƯỢNG LĂNG
Editor: Luna Huang
Đồng thành.
Sáng sớm Mạnh Thanh Hoan còn ngủ say trong mộng đẹp, đã cảm thấy chăn mền trên người bị người xốc hết lên, nàng bọc lại nỉ non một tiếng, chuyển người lại, gối lên tay của mình tiếp tục ngủ, hoàn toàn quên hôm nay là ngày gì.
Dạ Quân Ly nhìn bộ dáng miễn cưỡng này của nàng, đáy mắt tràn đầy cưng chìu, nhưng không có tiếp tục nhiễu nàng, mà là giúp nàng đắp kín.
Vân Thường bưng đồ rửa mặt đứng ở một bên, lo lắng nói: “Vương gia, trì hoãn nữa, trước chạng vạng chúng ta về không kịp.”
Dạ Quân Ly dương môi lên cười cười nói: “Không sao, để nàng ngủ một hồi đi. Ngươi thả đồ xuống, đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Vân Thường hơi hơi quỳ gối, đem y vật đặt ở trên bàn nhỏ một bên, lập tức lui ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Dạ Quân Ly ngồi ở bên giường, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn công chúa ngủ trong rừng, đáy mắt tình ý miên miên.
Qua nửa nén hương, sắc trời bên ngoài tăng mạnh, Mạnh Thanh Hoan mới duỗi lưng một cái, mở hai tròng mắt còn buồn ngủ ra, ánh vào trước mắt đó là sườn mặt tuấn mỹ trù yêu nghiệt của Dạ Quân Ly.
“Dạ Quân Ly, sao ngươi ở đây?” Thần trí của Mạnh Thanh Hoan còn chưa thanh tỉnh, nháy hai tròng mắt linh động hỏi hắn.
Dạ Quân Ly bật cười, kéo nàng lên, xoa xoa đầu chưa thanh tỉnh của nàng thở dài: “Nàng đã quên hôm nay là ngày mấy sao?”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua Dạ Quân Ly còn nhắc nhở nàng, mười lăm, hắn muốn mang nàng đi một chỗ, buổi sáng giờ mão xuất phát, nhưng bây giờ cũng đã giờ thìn.
“Làm sao ngươi không gọi ta dậy?” Mạnh Thanh Hoan oán hận nhìn Dạ Quân Ly, xem dạng này, yêu nghiệt này rõ ràng là đã tới hồi lâu, sẽ không phải hắn cứ như vậy trộm nhìn nàng ngủ chứ?
Hai tròng mắt thủy linh của Mạnh Thanh Hoan đánh giá Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly tâm động không thôi, hắn cúi người trên mặt nàng trộm hương, ôn nhu nói: “Thấy nàng ngủ ngon, không nhẫn tâm.”

Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan như tưới mật, nàng cười ngọt ngào, vội vàng nắm y vật bên cạnh, Dạ Quân Ly lại đè lại tay nàng nói: “Để ta.” Nói xong hắn cầm y vật, tự mình canh y cho Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan hưởng thụ phục vụ của Dạ Quân Ly, trên mặt tràn đầy hạnh phúc của tiểu nữ nhân.
“Chúng ta hôm nay đi đâu?” Mạnh Thanh Hoan tò mò không thôi, Dạ Quân Ly thần thần bí bí đến tột cùng là mang nàng đi chỗ nào?
Dạ Quân Ly sửa sang y sam của Mạnh Thanh Hoan, nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu hậu ta, ta mang nàng đi Linh Sơn tế tự.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, hóa ra mười lăm tháng mười là ngày giỗ của sinh mẫu Dạ Quân Ly, nàng không biết gì hết. Nàng đột nhiên nắm chặt tay Dạ Quân Ly, khẽ gọi tên của hắn hỏi: “Dạ Quân Ly, ngươi nhớ nàng không?”
Mi phong của Dạ Quân Ly vừa động, biểu tình trên mặt bình tĩnh hờ hững: “Lúc ta sinh ra, mẫu hậu ta liền mất, ta chưa bao giờ thấy qua nàng, bất quá lại xem qua bức họa của nàng. Tướng mạo của nàng ta luôn luôn nhớ rõ, Phượng Lăng có bức họa của mẫu hậu, ta dẫn nàng đi xem.”

Vọng Thư Uyển.com
“Phượng lăng?” Mạnh Thanh Hoan có chút hồ nghi nhìn hắn.
Dạ Quân Ly gật đầu nói: “Mẫu hậu ta kông táng ở hoàng lăng kinh thành, mà là táng phượng lăng Linh Sơn, nơi này là cố hương của mẫu hậu, cũng là địa phương phụ hoàng cùng mẫu hậu quen biết.”
“Thì ra là thế.” Mạnh Thanh Hoan mới biết được hóa ra Linh Sơn là địa phương trọng yếu phi thường của Dạ Quân Ly, nàng nhìn sắc trời bên ngoài, vội hỏi: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi.”
Tế tự là chuyện lớn, đáng tiếc trước đó nàng không có lên tiếng hỏi rõ, làm hại nàng ngủ quên. Mạnh Thanh Hoan áy náy trong lòng, không dám tiếp tục chậm trễ, để tránh bất kính với tiên nhân.
Dạ Quân Ly lại trêu đùa: “Nàng đây là khẩn cấp muốn đi gặp bà bà của mình sao?” Nói xong hắn áp sát Mạnh Thanh Hoan vui đùa nói: “Có lẽ huyền linh của mẫu hậu chưa đi, luôn chờ nhi tức phụ đi gặp nàng đó?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.