Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 234: Quyết Định Của Trường Lan 1




CHƯƠNG 234: QUYẾT ĐỊNH CỦA TRƯỜNG LAN 1
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly đứng lên, ánh mắt u lãnh của hắn chợt tắt, thanh âm khí phách trầm ổn nói: “Mặc kệ Lâu hồ ly có âm mưu gì, Thánh Dương quốc ta là nhất định phải đi.”
Hắn nói xong trắc mâu nói với người ngoài phòng khách: “Lăng Túc, truyền tin cho Trường Lan, hỏi hắn một chút khi nào trở về?”
Lăng Túc đứng ở ngoài cửa ôm quyền lên tiếng vâng,, chợt xoay người rời đi.
“Mấy ngày nữa đó là mười lăm, đồ vật này nọ ta đã để Mông Lung chuẩn bị.” Dạ Mạch Hàn nói xong đứng lên, sắc mặt khẽ biến thành ảm đạm.

Ấn đường của Dạ Quân Ly khẽ động nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, thanh âm chân thành nói: “Nhị ca, cảm ơn ngươi!”
Mạnh Thanh Hoan nghe hai huynh đệ bọn hắn đả ách mê không hiểu ra sao, nàng trừng mắt một đôi mắt to nhìn bọn hắn chằm chằm, truy vấn: “Các ngươi đang nói cái gì? Chuẩn bị xong cái gì?”
Dạ Mạch Hàn nhíu mày hướng về phía Mạnh Thanh Hoan mỉm cười, ra vẻ thần bí: “Tam đệ nói, cần giữ bí mật. Cho nên ngươi tốt nhất là đi hỏi hắn đi.”
Hắn cười phất phất tay, xoay người tiêu sái đi.
Phi Nhan cũng không lưu lại, nàng hơi gật đầu, đi sau lưng Dạ Mạch Hàn.
Mạnh Thanh Hoan vẻ mặt hồ nghi nhìn Dạ Mạch Hàn đi xa, trên mặt nàng tràn ngập tò mò, nhìn Dạ Quân Ly từ trên xuống dưới, cười khẽ hỏi: “Dạ Quân Ly, ngươi lại gạt ta làm cái gì sao?”
Dạ Quân Ly bắt lấy tay nhỏ bé của nàng, hơi hơi dùng sức kéo nàng vào lòng, một tay vòng quanh eo mảnh mai của nàng, cúi đầu cười: “Không phải ta, là nhị ca.” Thanh âm của hắn trầm xuống, ôm chặt nàng vài phần, môi mỏng dán sau tai của nàng, thanh âm lành lạnh nói: “Mười lăm, ta mang nàng đến một chỗ.”
Mạnh Thanh Hoan ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nhiều nữa, bởi vì nàng biết Dạ Quân Ly không nói cho nàng, có lẽ là muốn cho nàng một kinh hỉ.

Nàng rúc vào trong lòng của Dạ Quân Ly, cảm thụ được hơi thở ấm áp và an toàn trên người hắn, hai người ôm nhau như thế, yên lặng không còn gì để nói, lại càng hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Vọng Thư Uyển.com
Xa xa trời chiều như máu, chiếu rọi một mảnh sáng mờ, chiếu vào trên người hai người bọn họ, tốt đẹp chính như bức họa..
Bên trong dược cốc.
Trường Lan ngồi ở trên sườn núi tràn đầy cỏ dại hoa dại, nhìn trời chiều xa xa dần dần rơi, hà quang vạn trượng chiếu vào trên người của hắn, nhưng cũng che giấu không được hơi thở bi thương cùng vắng vẻ trên người hắn.
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, Trường Lan bất vi sở động, như trước nhìn xa xa, lặng im xuất thần.
“Phong cảnh của dược cốc quả nhiên rất tốt.” Mạc Thượng Tà ở bên cạnh Trường Lan miễn cưỡng nằm xuống, hắn thuận tay hái được một nhánh cỏ dại cắn vào miệng, một bộ phóng đãng không kềm chế được tà hấp dẫn.

Trường Lan hơi hơi trắc mâu nhìn hắn một cái, đột nhiên rất là nhận chân nói: “Ta sẽ không làm thái tử, cho nên ngươi cũng không cần nghĩ cùng ta hợp tác đối phó Dạ Chiêu quốc. Dạ Quân Ly vĩnh viễn là bằng hữu của ta, ta sẽ không làm chuyện tình có lỗi với hắn!”
Mạc Thượng Tà có chút ngoài ý muốn cũng có chút kinh hỉ, hắn khẽ cười một tiếng, đối đầu lên tay nhìn lên một mảnh ráng màu lửa đỏ trên đỉnh đầu kia, thanh âm miễn cưỡng nói: “An vương kia đâu? Ngươi thật muốn nhìn An vương chiếm giang sơn của phụ thân ngươi?”
“Đó là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với ta. Con người của ta nhàn vân dã hạc quen rồi, gánh vác không nổi trọng trách như thế. Ta chỉ muốn làm đại phu tế thế cứu nhân, những thứ khác không muốn quản.” Thái độ Trường Lan kiên quyết, mặc dù là biết thân thế của mình, hắn cũng không muốn gánh vác trách nhiệm kia.
Hắn không muốn cuộc đời của mình vượt qua trong gông xiềng trói buộc, tim của hắn đã bị vây khốn, hắn không muốn lại vây khốn thân mình.
(Luna: Bất công thật chứ, người có hết người chả có gì. Ba ông Ly có được bà hoàng hậu, ông Ly có được bà Hoan. Mà ba ông Lan lẫn ông Lan đều không có gì. Đúng là thế đạo, kẻ ăn không hết kẻ lần không ra)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.