Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 225: Nguyên Nhân Trở Mặt




CHƯƠNG 225: NGUYÊN NHÂN TRỞ MẶT
Editor: Luna Huang
“Nghe ý tứ này của ngươi, hòa thân của hai nước tựa hồ không phải xuất phát từ tự nguyện.” Mạc Thượng Tà cảm thấy thú vị, kéo khóe môi, cười tà mị xinh đẹp, ánh mắt đẹp và tĩnh mịch nhìn hướng Tiêu Thủy Vân.
Tiêu Thủy Vân bĩu môi, đáy mắt xẹt qua một tia nộ sắc, giận dữ nói: “Thánh Dương quốc chúng ta cùng Dạ Chiêu quốc có thừ không đội trời chung, không có cửa đâu!”
Ý cười đáy mắt của Mạc Thượng Tà đặc hơn, mang theo giả dối cùng nguy hiểm sâu không lường được, hắn híp mắt cười cười, tựa hồ là tìm được đồng minh của chính mình!
“Công tử. . . Nga, không, hiện tại hẳn là gọi ngươi ẩn thái tử, không biết thái tử điện hạ có tính toán gì không?” Mạc Thượng Tà vểnh khóe mắt nhìn tinh thần tự do của Trường Lan.

Ấn đường của Trường Lan hơi cau, con ngươi sâu thẳm như mực lòe lòe sáng lên, vốn là dung mạo tuấn dật bởi vì chu sa huyết sắc thêm vài phần hấp dẫn.
Hắn chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn mưa rơi dần dần ngừng ngoài miếu đổ nát, xa xa lộ ra sương trắng, đêm tối biến mất, ban ngày tiến đến.
Mà hắn cũng muốn tìm kiếm quang minh của mình.
“Ta muốn quay về dược cốc, đi gặp sư phụ của ta.” Trực giác nói cho hắn biết, người năm đó mang đem hắn từ hoàng cung đi, ẩn tàng tướng mạo của hắn chính là sư phụ của hắn.
Bởi vì sư phụ hắn Hoa Nam Tử cùng sư phụ hắn là đồng môn, cho nên cổ độc cổ độc, sư phụ hắn hẳn cũng là biết!
Cho nên, chân tướng sự tình, hắn nhất định phải đi về hỏi rõ ràng!
“Vậy đi thôi, ta cũng rất muốn gặp vị sư bá kia của ta.” Mạc Thượng Tà cũng không phải khách khí, dù thế nào đi nữa bọn hắn sớm muộn gì cũng phải đi dược cốc.
Trường Lan vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn sắc trời dần dần sáng bên ngoài, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn cho rằng mình là một cô nhi, thật không nghĩ đến thân thế của hắn không ngờ là như vậy.
Nếu hắn thật sự là thái tử Thánh Dương quốc, sau này nên như thế nào đối mặt với Dạ Quân Ly?
Trường Lan nhắm lại hai mắt, tản ra những suy nghĩ lo lắng này, hắn hơi hơi nghiêng đầu nói với người đứng phía sau: “Chúng ta lên đường đi.”

Vọng Thư Uyển.com
Hắn đi ra trong mưa phùn, dáng người lăng nhiên kia mang theo một ít vắng vẻ cùng tiêu lãnh.
Yên Hà trấn.
Chém giết trong khách điếm sớm chấm dứt, thích khách có mấy người hoảng sợ chạy trốn, biến mất trong mưa đêm, còn lại đều chết ở đây.
Dạ Quân Ly cho người rửa sạch khách điếm, chờ mưa bên ngoài ngừng liền ra đi.
Mạnh Thanh Hoan đứng trước cửa sổ, nhìn mưa rơi dần dần nhỏ ở bên ngoài, một trận mưa lớn cũng tẩy đi không ít mùi máu tanh, nhưng chém giết mới vừa rồi còn vang vọng bên tai của nàng.
“Đang suy nghĩ gì?” Dạ Quân Ly từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hắn thay đổi áo bào sạch sẽ, một dòng hương khí mát lạnh ẩm ướt từ từ tản ra trong không khí, cực kỳ dễ ngửi.

Mạnh Thanh Hoan rúc vào trong ngực của hắn, khẽ gọi tên của hắn hỏi hắn: “Dạ Quân Ly, ân oán của Dạ Chiêu quốc cùng Thánh Dương quốc sao lại có, ngươi biết không?”
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, thực lực một nước của Dạ Chiêu quốc cùng Thánh Dương quốc, thế lực ganh nhau, hai nước đánh trận chỉ có lưỡng bại câu thương. Vì sao, bọn họ cứ phải đánh nhau mới được? Đây không phải quân nên làm.
Mắt hoa đào yêu dị của Dạ Quân Ly hơi thiểm, thanh âm hơi lạnh thở dài: “Quốc quân của Thánh Dương quốc Tiêu Tầm Dương cùng phụ hoàng ta thật ra là sư xuất đồng môn, bọn họ chính là đệ tử Vô Âm cốc Linh Sơn, nghe nói bọn họ trước đó từng tình như thủ túc.”
Vô Âm cốc Linh Sơn là một môn phái cực kì thần bí trong chốn giang hồ, trước khi nhất thời thịnh vượng, sau lại dần dần xuống dốc, không ai biết lý do.
Mạnh Thanh Hoan có chút ngoài ý muốn, nàng mở to hai mắt nhìn hỏi hắn: “Bọn họ nếu là huynh đệ, vậy tại sao lại đi đến tình trạng như thế?”
Dạ Quân Ly vuốt ve khóe mắt của nàng, cười nói: “Có thể làm cho huynh đệ phản bội, ngoại trừ giang sơn đó là nữ nhân.” Hắn dừng một chút, đột nhiên hỏi nàng: “Nàng nói sau này Trường Lan sẽ trở mặt với ta không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.