Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 215: Vị Hôn Thê




CHƯƠNG 215: VỊ HÔN THÊ
Editor: Luna Huang
Mông Lung chọn một trái lựu tách ra, lộ ra hạt lựu trong suốt trong sáng, nàng nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu càng quét, không có chút đoan trang hiền thục nào của nữ tử.
“Tính tình này của Mông Lung cô nương thật sự là độc đáo.” Mâu quang của Lâu Vũ Thần đơn giản nổi lên nụ cười thản nhiên nụ cười thản nhiên nhìn nàng.
Mông Lung bẹp miệng hai cái hỏi hắn: “So với Mạnh cô nương thì sao?”
Mông Lung cũng không để ý, nàng ngon miệng làm thịt trái lưu xong, vươn tay ra nói: “Mượn khăn của Lâu tướng dùng một chút.”
Lâu Vũ Thần nhíu mày, đưa khăn tơ mình lau qua tay cho nàng, hắn nhìn Mông Lung dùng khăn hắn lau tay lại lau miệng, một ít nước lựu dính trên cái khăn trắng thuần kia, lại phá lệ dễ nhìn.

(Luna: Chớ nói với ta tác giả ship đôi này nha)
“Trước ta nói Lâu tướng ngươi giả nghiêm túc cũng không phải là vui đùa, Lâu tướng đến tột cùng là vì tìm Hiên vương hay tìm Mạnh cô nương, hẳn là trong lòng ngươi rất rõ ràng. Bất quá ta tò mò chính là, Lâu tướng ngươi theo dõi Mạnh cô nương, đến tột cùng là bởi vì Hiên vương, hay là bởi vì thứ khác?”
Lúc trước Mạnh Thanh Hoan chưa tử mà phục sinh, nàng chính là cửu tiểu thư thứ xuất không có tiếng tăm gì trong kinh thành, không người biết, không người theo dõi.
Mà từ sau khi nàng theo Hiên vương sống lại, liền trở thành nhân vật thần tiên trong miệng bách tính thiên hạ.
“Thiên Cơ lâu của Thất Sát môn không phải biết được chuyện thiên hạ sao? Thế nào, các ngươi không biết quan hệ giữa bổn tướng cùng nàng?” Lâu Vũ Thần có chút khiêu khích hỏi.
Mông Lung cũng không để ý, nàng nhún vai nói: “Chuyện thiên hạ không bao gồm luôn cả chuyện tình yêu, dù sao Thất Sát môn chúng ta cũng không thời gian rỗi quản chuyện phong lưu của người khác.”
“Nếu ngươi nói chuyện tình, vậy không cần bổn tướng giải thích nhiều nữa. Bổn tướng tìm Hiên vương, cũng là vì tìm vị hôn thê mất tích, có gì không thể?” Lâu Vũ Thần hừ nhẹ một tiếng, vẻ giận đáy mắt lờ mờ.
“Vị hôn thê?” Ấn đường của Mông Lung chau chặt, đột nhiên tấm tắc hai tiếng, ý cười trên mặt đặc hơn: “Xem ra là có vở kịch hay phải xem.”
Lâu Vũ Thần cũng dám ở trước mặt nàng nói Mạnh Thanh Hoan là vị hôn thê của hắn, như vậy hồ ly này còn có mười phần nắm chắc đem danh hào vị hôn thê cho Mạnh Thanh Hoan ngối chặt.
Mà Dạ Quân Ly nghênh thú Trường Nhạc công chúa Thánh Dương quốc, có hôn sự này quấn thân Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan nhất định khó khăn, như thế xem ra Lâu Vũ Thần có thêm chút phần thắng lớn!

Dù sao, hắn cầu chỉ tứ hôn quả thực chính là chuyện dễ dàng!
(Luna: Đột nhiên thấy tội bà MCN quá, bả với ông Lâu là một đôi tự nhiên tách người ta ra để giờ này ổng nhận nhầm người. Ai đó mau đưa ông Lâu đến hiện đại đoàn tụ MCN đi)
Một người là vương gia bá đạo cơ trí, một người tướng gia tâm tư thâm trầm, không biết Dạ Chiêu quốc lại nhấc lên mưa gió như thế nào?
Vọng Thư Uyển.com
Phong Đô thành giao.
Dạ Quân Ly đứng lặng ở nguyên dã nhìn phương hướng tây nam, ở ngoài ngàn dặm, nơi đó là địa phương Long Đằng quân bị giết, Thu Nham sơn.
Lúc ấy hắn dẫn dắt Long Đằng quân ý đồ đi qua Thu Nham sơn phục kích biên cương trọng thành của Thánh Dương quốc, lại ở Thu Nham sơn gặp phục kích, ba vạn vs mười vạn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, thây ngang khắp đồng, như luyện ngục nhân gian để hắn mỗi khi nghĩ lại mà kinh,

Hắn tự mình chế định lộ tuyến hành quân, lại đưa Long Đằng quân của hắn dẫn tới địa ngục.
Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, đóng chặt lại hai tròng mắt, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thanh nhuận của Mạnh Thanh Hoan: “Dạ Quân Ly, ngươi có tâm sự?”
Mạnh Thanh Hoan đi đến trước mặt hắn nhìn khóe mắt nhắm chặt của hắn tràn ra một vết nước, nàng cảm thấy đột nhiên đau, tay nhỏ bé nhẹ nhàng phất qua gương mặt của hắn, hỏi hắn: “Bởi vì Mạc Thượng Tà, cho ngươi nhớ lại Thượng Uyên, nhớ lại Long Đằng quân của ngươi?”
Dạ Quân Ly cầm tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt hắn, mở mắt, mâu quang nhấp nháy một chút tinh quang từ từ nhìn nàng: “Tiểu Cửu, ta hoài nghi Long Đằng quân bị giết có quan hệ đến Thượng Uyên. Nếu thật là như vậy, ta không biết. . .”
Thanh âm của hắn buồn bả đáy mắt liễm tổn thương nhàn nhạt, câu nói kế tiếp lại bị Mạnh Thanh Hoan đưa tay ngăn chặn.
(Luna: Chắc TU ẩn núp bên nam chủ để tìm cơ hội trả thù cho em trai ha)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.