Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 190: Cương Thi Vây Công 2




CHƯƠNG 190: CƯƠNG THI VÂY CÔNG 2
Editor: Luna Huang
“A… Biểu ca cứu ta!” Cố Ninh Tuyết bị mấy cương thi bò lên không thể thoát thân, nàng kêu to hô Dạ Mạch Hàn cứu.
Trường Lan hoàn hồn kịp phản ứng, nhìn về phía Cố Ninh Tuyết, ngân châm trong tay rất nhanh bay chen vào huyệt Thiên Trì của mấy cương thi, kéo cánh tay của Cố Ninh Tuyết cứu nàng ra.
Cố Ninh Tuyết ngẩng đầu nhìn nam nhân dễ nhìn này, đáy lòng đột nhiên không bị khống chế rung động mãnh liệt, lan tràn vui sướng vô tận.
Dạ Mạch Hàn thấy Trường Lan cứu Cố Ninh Tuyết, hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng thấy vẻ mặt Cố Ninh Tuyết hoa si nhìn Trường Lan, ấn đường của hắn hơi nhíu, nha đầu kia sẽ không phải là…

“Nhị ca, cẩn thận.” Dạ Quân Ly nhắc nhở để hắn hoàn hồn, hắn vội vàng thu hồi suy nghĩ chuyên tâm ứng chiến.
Đám người này liên hợp cũng nhau một phen ác chiến, mới toàn bộ lật đổ đám cương thi này.
Mạnh Thanh Hoan nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người rùng mình, đáy lòng trôi nổi ghê tởm, thân mình nàng phát run, cảm giác mình trải qua hết thảy đều là một giấc mộng.
Từ sau khi xuyên đến nơi này, nàng không phải đụng quỷ, chính là gặp được cương thi, đây là hình ảnh chỉ có xuất hiện trong phim khủng bố, thế nhưng đều bị nàng bao thầu hết, nàng đây là vận phân chó gì?
Mạnh Thanh Hoan không ngừng oán thầm trong lòng, thân mình còn tại ngăn không được run rẩy.
Dạ Quân Ly nhận thấy được sợ hãi của nàng, hắn vỗ nhẹ lưng của nàng ôm chặt nàng hơn một ít, ấm giọng an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn đáy mắt tràn đầy lo lắng của Dạ Quân Ly, đáy lòng nàng trôi nổi dòng nước ấm, mới vừa rồi kinh sợ khủng bố giờ khắc này tất cả đều tan thành mây khói.
Có hắn ở, lòng của nàng bảo an.
Trường Lan đứng ở cách đó không xa, thấy bọn họ thâm tình nhìn nhau, đáy lòng nhất thời bị chua xót thổi quét. Hắn tự giễu cười rời tầm mắt, không để cho mình miên man suy nghĩ.
Vọng Thư Uyển.com
Hắn rũ mâu, nhìn thi thể trên mặt đất, đột nhiên đã phát hiện một ít manh mối, hắn xoay người mở trang phục tàn phá trên người thi thể ra, lộ ra thi ban xanh tím.
Dạ Mạch Hàn nhìn động tác của Trường Lan, lung ấn đường hỏi hắn: “Đây đến tột cùng là cái gì vậy?”
Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện trước lửa trại, cương thi này lại đột nhiên lao qua, một đám bộ mặt dữ tợn, huyết nhục mơ hồ, thực tại làm cho người ta sợ hãi.
Trường Lan lại lật lại lật thi thể lên bên cạnh kiểm tra, xác nhận nói: “Là thi thể bị cổ độc khống chế, bọn họ đã chết ít nhất bảy ngày trở lên rồi.” Những thi thể này đã sinh thi ban, hiển nhiên đã chết thật lâu.
Nhưng những cương thi này khác người chết vì ôn dịch, bởi vậy cổ độc bọn họ trúng hẳn là một loại khác.
“Cổ độc?” Mạnh Thanh Hoan nghe thấy Trường Lan nhắc tới hai chữ này, nàng hơi kinh hãi.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nói: “Cổ Cổ là một loại độc trùng vu thuật hại nhân, là một loại tồn tại rất thần bí.”

Nàng thích tìm kiếm cái lạ, đối với những việc huyền diệu này rất cảm thấy hứng thú. Nhớ rõ năm nàng hai mươi tuổi, trong lúc vô tình nghe nói cổ, bởi vì tò mò còn ý đặc biệt đi Miêu Cương dò hỏi, mặc dù không có thành quả gì, nhưng lại đã biết không ít truyền thuyết liên quan đến cổ ở trên phố.
“Độc trùng, vu thuật?” Trường Lan thì thào tự nói, giống như đang suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Mạnh Thanh Hoan thấy hắn như vậy, liền biết bọn họ không hiểu nhiều về cổ thuật, cho nên giải thích cổ độc, cũng xác nhận hết đường xoay sở.
Nhưng giải độc nàng cũng không biết, nàng chỉ biết cổ là vật gì.
Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan hơi đổi, nghĩ nghĩ, linh quang trong óc vừa hiện, đột nhiên hỏi: “Có phải cho ngươi một con sâu độc, ngươi có thể tìm được biện pháp giải cổ độc không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.