Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 187: Cố Nhân Ngộ 2




CHƯƠNG 187: CỐ NHÂN NGỘ 2
Editor: Luna Huang
Cố Nịnh Tuyết vặn một mặt, khóc khan hai tiếng, bộ dáng hết sức đáng thương lôi kéo ống tay áo của Dạ Mạch Hàn không ngừng lắc, ủy khuất nói ra: “Biểu ca, ngươi phải làm chủ cho ta a. Cha hắn muốn đem ta gả cho một tên thiếu gia ăn chơi, ngươi không biết thanh danh của người nọ kém đến cỡ nào đâu? Ăn uống bài bạc đàn điếm mọi thứ đều đủ, cha ta đây là muốn đẩy ta vào trong hố lửa a!”
Nàng sinh động như thật nói tao ngộ của mình, còn gạt ra hai giọt nước mắt.
Sắc mặt Dạ Mạch Hàn chưa, nhìn chằm chằm Cố Nịnh Tuyết, hỏi nàng: “Cho nên ngươi liền rời nhà bỏ trốn?” Thanh âm hắn có chút giương lên, vô hình lộ ra một cỗ nộ khí.

Biểu muội này của hắn tính tình cố chấp, chuyện không thích, liền căm thù đến tận xương tuỷ. Nếu thật là bức hôn, rời nhà ra đi, nha đầu này tuyệt đối có thể làm được!
Cố Nịnh Tuyết hít mũi một cái, lại bắt đầu tố khổ: “Biểu ca, ta cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Chẳng lẽ ngươi thật để ta gả cho một công tử ca hoàn khố?”
Dạ Mạch Hàn liếc nhìn hai mắt nàng chằm chằm, hắn quay đầu chỗ khác hừ nhẹ một tiếng nói: “Nói điểm chính, ngươi làm sao đến Phong Đô, tại sao quen Trường Lan?”
Nhắc đến Trường Lan, khuôn mặt nhỏ của Cố Nịnh Tuyết lập tức toát hào quang, thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm của mình: “Ta sợ hãi cha đuổi theo, cho nên liền đi đường nhỏ, dự định đến Vân Châu kiến thức một chút đại hội luận học, sau đó đi kinh thành nhờ cậy ngươi. Ai ngờ đi ngang qua Phong Đô, đã nhìn thấy rất nhiều người bị bệnh trên đường.”
Nàng một tiếng tiếp tục nói ra: “Ngươi biết ta nhiều ít biết chút y thuật, lúc đầu muốn tế thế cứu nhân, y thuật không tinh, kém chút chữa chết người, may mắn gặp được Trường Lan, nếu không ta lại náo lên nhân mạng.”
Sắc mặt Dạ Mạch Hàn lạnh lẽo, ánh mắt sâu một chút, chỉ về phía nàng giận dữ mắng mỏ: “Y thuật kia của ngươi, còn muốn tế thế cứu nhân? Thật sự là không biết tự lượng sức mình! Ngày mai ta liền phái người đưa ngươi về Đồng thành, ngươi thành thành thật thật chuẩn bị gả đi cho ta!”
Cố Nịnh Tuyết cảm thấy hoảng hốt, hai mắt nhất chuyển, đột nhiên chạy đến Mạnh Thanh Hoan một bên xem náo nhiệt, lôi kéo cánh tay của nàng lấy lòng nói ra: “Vị tỷ tỷ này, ngươi cùng biểu ca ta có phải bằng hữu hay không? Ngươi mau giúp ta cầu xin đi, để hắn đừng đưa ta về.”

Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan bật cười lên tiếng, nàng coi là thật cảm thấy nha đầu này đáng yêu cơ linh lại thông minh. Nàng đều mở miệng, Mạnh Thanh Hoan cũng không thể phủ nhận nàng, liền nói với Dạ Mạch Hàn: “Ta nguyên lai tưởng rằng Vương điện hạ rất ôn hòa với tất cả mọi người, không nghĩ tới hà khắc với biểu muội mình như vậy.”
Nàng cười lại tiếp tục nói ra: “Dù sao chúng ta cũng đến Đồng thành, không bằng liền mang theo nàng cùng đi.”
Dạ Mạch Hàn im lặng kéo khóe môi ra, phủi Cố Nịnh Tuyết một mắt tức giận nói: “Xem như ngươi thông minh, biết tìm người cầu tình cho mình.”
Cố Nịnh Tuyết mừng rỡ như điên, đưa tay ôm lấy Mạnh Thanh Hoan hung hăng nịnh nọt: “Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự là tâm địa Bồ Tát.”
“…”

Mạnh Thanh Hoan dở khóc dở cười, nhưng nàng xác thực thích tính tình thoải mái không bị cản trở này của Cố Nịnh Tuyết, không khỏi sinh ra rất nhiều hảo cảm với nàng.
Dạ Mạch Hàn nhìn hai người bọn họ thân mật như thế, khóe mắt hiện ra ánh sáng nhạt. Nghĩ đến Cố gia trước phồn vinh thịnh vượng kia bởi vì chuyện của mẫu thân hắn mà điêu tàn tránh xa kinh thành, bây giờ huyết mạch duy nhất còn sót lại của Cố gia chính là biểu muội của hắn.
Hơn hai mươi năm trước, là hắn không có năng lực bảo hộ Cố gia.
Qua nhiều năm như vậy, hắn một mực ẩn nhẫn bừng bừng phấn chấn, liễm phong mang, thận trọng sinh tồn trong khe hẹp, vì cái gì, chính là vì một ngày kia có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ, cứu mẫu thân hắn ra, để mẫu thân hắn lại thấy ánh mặt trời, trùng hoạch tự do!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.