Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 18: Đồng Tháp Cộng Miên




CHƯƠNG 18: ĐỒNG THÁP CỘNG MIÊN
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly đứng dậy ra cửa phòng, phân phó người gác đêm bên ngoài vài câu, không bao lâu, trong tay Dạ Quân Ly là sợi thừng lưu ly kim tuyến, hắn thận trọng xỏ thừng qua thông linh ngọc của Mạnh Thanh Hoan, sau đó treo trên cổ của nàng.
Toàn bộ hành trình Mạnh Thanh Hoan đang ngủ hoàn toàn không biết gì cả, làm xong hết thảy, Dạ Quân Ly mới nằm ở tngười của nàng, chỉ là hắn toàn bộ không buồn ngủ.
“Xem ra chỗ tốt là của hoạt tử nhân chỗ tốt là không cần ăn cũng không cần ngủ.” Dạ Quân Ly có chút tự giễu tự lẩm bẩm, hắn trở mình, đánh giá thụy nhan của nàng an tĩnh bên cạnh thân.
Tuy rằng tướng mạo nàng không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngũ quan nhưng cũng tinh xảo đẹp, da thịt tuyết trắng coi như vô cùng mịn màng, môi anh đào hiện lên đạm hồng sắc, nhẹ nhàng mím rất là mê người.
Đi lên kinh thành đủ tiểu thư khuê các thiên tư quốc sắc, nhưng chỉ sợ không ai có thể có một ít tính tình của nữ tử này, nhất là một câu nhất sinh nhất thế một đôi của nàng.
Dạ Quân Ly mỉm cười, đáy mắt ôn nhu một chút, đã thấy Mạnh Thanh Hoan đột nhiên trở mình, đối diện hắn, cự ly của đây đó chỉ có khoảng cách nhỏ.
Một khắc kia, Dạ Quân Ly cảm giác được rõ ràng nơi ngực coi như truyền đến một trận cảm giác ấm áp đang chậm rãi tản ra, cái loại cảm giác này rất là kỳ diệu.
Đầu óc hắn đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh, không biết có cái gì đang hấp dẫn hắn, hắn dĩ nhiên từ từ xít tới môi của nàng.
Thiếu chút nữa sắp hôn lên môi nàng, Mạnh Thanh Hoan đột nhiên lẩm bẩm nói mớ: “Ba mẹ, không nên đi, không nên bỏ lại một mình ta, không nên…”
Mạnh Thanh Hoan coi như hết sức thương tâm, nàng chau mày, biểu tình trên mặt rất là khổ sở, khóe mắt chảy ra một loạt nước mắt.
Dạ Quân Ly biết nàng gặp ác mộng, hắn khẽ vỗ nhẹ vai của nàng an ủi nàng, đã thấy Mạnh Thanh Hoan đột nhiên rụt thân thể một cái núp ở trong ngực của hắn.
Dạ Quân Ly ngẩn ra, nhìn nữ tử yếu đuối động lòng người trong lòng, trong hoảng hốt hắn hình như nhìn thấy mình lúc đó. Đã từng bao nhiêu đêm, hắn cũng gặp ác mộng như thế này.
“Đừng sợ, sau này để cho ta tới bảo hộ ngươi.” Dạ Quân Ly ôm nàng trong ngực, cảm thụ được nữ tử mộng yểm trong lòng dần dần trầm tĩnh lại, giờ khắc này Dạ Quân Ly cảm thấy hình như tìm được đồ đã mất của mình.
Một đêm vắng vẻ, tường an vô sự.
Vọng Thư Uyển.com
Một giấc này của Mạnh Thanh Hoan cực kỳ ngon, không còn có bị ác mộng tập kích nữa. Thẳng đến một trận thanh âm huyên náo đánh thức nàng, nàng mở mắt nhập nhèm mơ hồ nghe thanh âm của Lăng Túc từ ngoại đường truyền đến.
“Thuộc hạ đã thẩm tra, ba ngày trước Đoan Chính quả thực bệnh cũ mà chết, mà không phải là mưu sát. Mà bài biện trong địa cung với bố trí của Phổ An Giám lúc trước có chỗ bất đồng, mà Đoan Chính là người cuối cùng ly khai địa cung, chỉ có hắn có thể là người gian lận trong địa cung, sửa lại bố trí của Phổ An Giám.”
Trong phòng chỉ trầm mặc chốc lát, nhưng Mạnh Thanh Hoan vẫn có thể cảm giác được một loại cảm giác áp bách vô hình.
“Còn tra ra cái gì?” Thanh âm trầm thấp của Dạ Quân Ly cho người cực sợ.
Lăng Túc tiếp tục trả lời: “Nhi tử của Đoan Chính nhận được tin tức Đoan Chính qua đời từ nông thôn chạy tới kinh thành, chuẩn bị nhận thi cốt của Đoan Chính hồi hương an táng. Lúc này hắn ngay trong thành, thuộc hạ đã an bài người nghiêm mật giám thị, xem có người khả nghi tiếp xúc với hắn không.”
Dạ Quân Ly khẽ ân, trong thanh âm có chút thở dài: “Người chết không chút đấu vết nào, xem ra chuyện này so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn.”
Mạnh Thanh Hoan đại để đoán được, nàng vuốt tóc đen, nóng nảy đi ra hỏi thăm bọn họ: “Đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Có phải tìm được người bố trí khốn long chi cục rồi hay không?”
Dạ Quân Ly ngẩng đầu thấy Mạnh Thanh Hoan còn ăn mặc giá y đại hồng, nhan tú lệ, tóc đen như suối, làm da thịt trắng như tuyết của nàng vưu kì chói mắt mê người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.