Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 170: Khổ Tâm Của Kính Vương




CHƯƠNG 170: KHỔ TÂM CỦA KÍNH VƯƠNG
Editor: Luna Huang
Dạ Mạch Hàn khẽ gật đầu, giải thích với nàng: “Có thể nói như vậy, tam đệ phải rời kinh là tin tức ta nhận được. Ngươi biết tình cảnh hôm nay của hắn, nếu là ngươi ly khai, chỉ sợ sẽ xuất hiện biến cố gì.”
“Nhưng là các ngươi bởi vì khúc mắc của Trường Lan chưa giải, ta sợ ngươi và hắn giận nhau, không chịu đi cùng hắn, lo lắng hơn, tam đệ mang theo ngươi rời kinh sẽ trêu chọc mầm tai vạ cho ngươi. Nên chỉ có thể nghĩ biện pháp, sớm mang ngươi rời kinh thành.”
Hắn nói khe khẽ thở dài, cười khổ một tiếng lại tiếp tục nói: “Ta làm như vậy là vì ngươi, cũng là vì tam đệ. Hy vọng các ngươi có thể hiểu một mảnh khổ tâm của ta!”
Lúc này Mạnh Thanh Hoan mới hiểu, mục đích Dạ Mạch Hàn mang nàng rời kinh.

Nghe những lời này, nàng không khỏi có chút lòng chua xót cảm động, Dạ Mạch Hàn phí tâm kiệt lực như vậy bang trợ nàng giải khúc mắc, còn vì hành trình đi Thánh Dương quốc của Dạ Quân Ly, bày sẵn đường.
Có thể gặp được Dạ Mạch Hàn, là chuyện may mắn của Mạnh Thanh Hoan nàng, nam nhân này quả nhiên là quý nhân của nàng!
“Cảm tạ ngươi.” Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể hóa thành một câu cảm tạ, lần này rời kinh nàng nhìn thấy tâm ý của Dạ Quân Ly, cũng để cho nàng hiểu một cái đạo lý, gặp chuyện không thể sợ mà lùi bước, nhất là việc cảm tình, chỉ có đối mặt mới có thể giải quyết!
Nàng rất chờ đợi gặp lại Dạ Quân Ly.
“Ngươi và tam đệ không trách ta là tốt rồi.” Dạ Mạch Hàn ai oán hít một tiếng, tự giễu trêu nói: “Ngươi biết ta lúc này sợ nhất cái gì không?”
Hắn nói khóe môi hơi giương lên: “Ta sợ tam đệ nhìn thấy ta sẽ đánh ta một trận nhớ đời, ngươi biết hắn gặp chuyện từ trước đến nay hết sức lãnh tĩnh, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến đến ngươi vậy thì không cần nói nữa. Lần này ta bắt cóc ngươi, không biết cái đầu gỗ của hắn có hiểu khổ tâm của ta hay không?”
Mạnh Thanh Hoan nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, kỳ thực nàng thật tình cảm thấy Dạ Mạch Hàn nói phi thường có đạo lý, nên cảm thấy hắn có lo lắng này cũng rất bình thường.
Dù sao yêu nghiệt kia nếu mất lý trí, chuyện gì đều làm được.
“Vương gia hắn nhất định sẽ rõ.” Vân Thường nóng nảy vì Dạ Quân Ly biện giải.

Mới vừa nghe bọn họ nói chuyện, để Vân Thường trong nháy mắt bội phục ngũ thể đầu địa với Dạ Mạch Hàn, nàng còn ở trong lòng suy nghĩ phải như thế nào truyền lại tin tức, tiết kiệm vương gia nhà bọn họ đến lúc đó nhìn thấy Kính Vương nổi giận, hiểu lầm với Mạnh Thanh Hoan sâu hơn.
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan im lặng nhìn thoáng qua Vân Thường, nàng nhún nhún vai, trên mặt tràn đầy tiếu ý vui vẻ, mây đen của mấy ngày qua, rốt cục tan hết rồi, tâm tình của nàng thật tốt, nhìn cảnh sắc xinh đẹp của Vân Châu thành, quay bọn họ nói: “Ta muốn đi tham gia luận học đại hội!”
Nếu Dạ Quân Ly phải mất chút thời gian mới có thể đến Vân Châu thành, như vậy nàng phải thừa dịp yêu nghiệt kia chưa đến, hảo hảo tiêu dao một phen, thuận tiện nhìn hiền sĩ tài tử thiên hạ đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh?
“Vậy cùng đi.” Dạ Quân Ly mím môi, mâu quang ôn nhuận như ngọc, tiếu ý nhợt nhạt nhìn nàng.
Vân Thường cũng bị gợi lên hăng hái, lo lắng nhiều ngày rốt cục đều buông xuống, nàng thả lỏng tâm tình tốt hảo lĩnh hội phong thái của Vân Châu thành.
Ba người đạt thành nhất trí, cười cười nói nói tiêu thất ở tại trên đường cái rầm rĩ.

Mà lúc này trong kinh thành, Dạ Quân Ly lãnh đạo đội ngũ sứ thần hòa thân hạo hạo đãng đãng ly khai kinh thành, trên đường cái, hai bên bách tính vây xem nối liền không dứt, nhảy cẫng hoan hô, náo nhiệt phi thường.
Mà ẩn núp trong một góc, nam nhân cả người áo choàng hắc sắc giấu kín bản thân, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh nhuệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Quân Ly lãnh đạo đội ngũ đi xa.
“Đều chuẩn bị xong chưa?” Nam nhân kia có chút thanh âm trầm thấp lộ ra âm hàn lạnh lùng.
Người phía sau hắn hai tay ôm quyền, cúi đầu trả lời: “Thỉnh chủ tử yên tâm, tất cả đều đã an bài thỏa đáng, chuyến này định để hắn có đi không có về!”
Nam nhân mặc áo choàng hắc sắc, ánh mắt trầm xuống, tiếu ý khóe mắt quỷ dị lại hãi nhân, hắn vung tú rộng lớn lên, xoay người tiêu thất trong hẻm sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.