Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 166: Thỉnh Tội




CHƯƠNG 166: THỈNH TỘI
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly hé mắt, hai tròng mắt yêu dị hơi trầm xuống, sắc mặt lạnh lùng, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Túc: “Mau chóng liên lạc với Vân Thường, bổn vương phải biết tung tích của bọn họ.”
Lăng Túc lên tiếng, nhìn Dạ Quân Ly vén rèm xe lên lên xe ngựa, hắn thở dài một hơi, lập tức ngồi ở phía trước, giá ngựa rời đi.
Trong mã xa, Dạ Quân Ly nhắm mắt trầm tư, nghĩ đến Vân Thường ở bên người của Mạnh Thanh Hoan, tim của hắn liền yên ổn rất nhiều.
Nếu như nhị ca hắn thật có tâm tư gì, cũng sẽ không để Vân Thường theo bên người.

Nhị ca hắn chọn lặng yên không tiếng động mang Mạnh Thanh Hoan đi vào lúc này, mà hắn lại nhận được thánh chỉ đi sứ Thánh Dương quốc, trùng hợp như thế, lẽ nào đây hết thảy nhị ca hắn đã đoán trước? Nên nhị ca đây là giúp hắn bày xong đường rồi, miễn đi buồn phiền ở nhà?
Dạ Quân Ly bỗng nhiên mở hai mắt ra, đáy mâu quang thải vừa hiện, thần sắc mơ hồ kích động.
“Nhị ca a nhị ca, ngươi đến tột cùng còn cất giấu bao nhiêu bản lĩnh?” Dạ Quân Ly vừa mừng vừa sợ, lo âu trong lòng nhất thời cũng tán đi rất nhiều.
Lăng Túc ngồi ở trước xe ngựa nghe Dạ Quân Ly lẩm bẩm Dạ Mạch Hàn, hắn cho rằng Dạ Quân Ly lại thêm một tình địch, trong lòng không khỏi phiền muộn, thầm than chủ tử nhà bọn họ tình lộ nhấp nhô.
Một đường cảm khái về tới Hiên vương phủ.
Dạ Quân Ly vừa vào cửa phủ, chỉ thấy quản gia đón, hắn hơi quay Dạ Quân Ly khom người nói: “Vương gia, Phong công tử cùng Phong tiểu thư tới, lúc này đang chờ ở phòng khách.”
Mâu quang của Dạ Quân Ly nhất thời sâu, thần sắc đen tối không rõ không khỏi làm người có chút phát lạnh trong lòng.
Hắn không nói được một lời, sãi bước đi đến phía phòng khách, Lăng Túc phía sau lo lắng đề phòng theo, không biết vương gia nhà bọn họ muốn xử lý chuyện trong kinh thành như thế nào.

Đi qua hành lang gấp khúc của hoa viên, đảo mắt đến phòng khách.
Phong Nguyệt Bạch thấy Dạ Quân Ly trở về, lôi kéo muội muội của mình thẳng hướng phía Dạ Quân Ly quỳ xuống.
“Vương gia.” Phong Nguyệt Bạch cúi đầu, mày kiếm cau lại, trên mặt tuấn tú mơ hồ có vẻ buồn rầu. Mà Phong Nguyệt Nùng bên cạnh hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn Dạ Quân Ly một mắt, thanh âm có chút ủy khuất kêu một tiếng: “Ly ca ca.”
Dạ Quân Ly liếc nhìn, nhìn đôi huynh muội này, khóe mắt hắn hỏi nhảy, cười hỏi: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Phong Nguyệt Bạch rũ đầu càng thấp, làm như không mặt mũi nào gặp hắn, khẩu khí hận thiết bất thành cương tràn đầy tức giận: “Vương gia, Nguyệt Bạch hôm nay mang theo muội muội đến đây thỉnh tội, mong rằng vương gia khai ân, tha tiểu muội vô tri.”
Vọng Thư Uyển.com
Ngón tay thon dài của Dạ Quân Ly vuốt ve ống tay áo của mình, dáng dấp tùy ý tiêu sái mang theo chút lười biếng, hắn khẽ cười một tiếng, âm cuối hơi cao, “Nga? Nguyệt Nùng là làm chuyện vô tri gì, không bằng nói ra cho bổn vương nghe một chút?”

Phong Nguyệt Bạch sợ nhất liền Dạ Quân Ly là như vậy, nam nhân này ẩn nộ so với nổi giận còn để kẻ khác đảm chiến hơn.
“Tiểu muội bị người xúi giục lợi dụng, tản tin đồn bất lợi cho Mạnh cô nương cùng Lưu Cảnh, thực sự đáng chết, mong rằng vương gia nể tình thường ngày tha tiểu muội lần này.”
Ngày gần đây kinh thanh phong ba không ngừng, mà chuyện liên quan đến Mạnh Thanh Hoan cùng Lưu Cảnh bị truyền đến sôi sùng sục, nếu không phải hắn trong lúc vô tình nghe trộm muội muội mình cùng thị nữ nói chuyện, hắn còn không biết, nguyên lai người tản tin tức là muội muội của mình.
Hỏi kỹ qua, hắn mới biết được, muội muội của mình là bị người lợi dụng. Mà hắn lại nghĩ tới cái chết của Mạnh Yên Nhiên, nhất thời trong lòng đột nhiên lạnh cảm thấy tình thế nghiêm trọng, lúc này mới cứng rắn lôi kéo muội muội của mình đến đây nhận tội.
Dạ Quân Ly đạm đạm nhất tiếu, liếc nhìn Phong Nguyệt Bạch quỳ trên mặt đất, thán nói: “Nguyệt Bạch, ngươi rất thông minh, hiểu được tiên phát chế nhân. Nói vậy ngươi cũng rõ ràng Mạnh Yên Nhiên có hạ tràng gì? Ranh giới cuối cùng của ta ở nơi nào, ngươi rất rõ ràng. Nghìn vạn lần nhớ kỹ, không nên ỷ vào có ân với ta, có thể tùy ý làm bậy! Dạ Quân Ly ta nếu lật mặt, có thể lục thân không nhận, huống chi là ân tình?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.