Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 157: Mông Lung




CHƯƠNG 157: MÔNG LUNG
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan dương môi cười, mi thải phi dương, nhiều hứng thú nhìn nàng trả lời: “Đúng vậy.”
Nàng kia thật là tùy ý ngồi xuống vị trí một bên, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát Mạnh Thanh Hoan một lần, sau đó gật đầu khen: “Quả thực rất là bất đồng với tiểu thư khuê các ta từng gặp.”
Dạ Mạch Hàn khẽ cười ra tiếng, đang muốn nâng ly trà lên uống trà, ai ngờ nàng kia đưa tay đoạt mất ly trà trong tay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, còn khiêu khích nhìn hắn một cái.
“Mông Lung, đây là nơi nào đắc tội ngươi?” Dạ Mạch Hàn có chút vô tội.

Nữ tử tên Mông Lung hừ nhẹ một tiếng, đem đường nhìn phóng xa nhìn nơi khác, tràn đầy oán hận nói rằng: “Kính vương điện hạ làm chuyện tốt, lẽ nào sẽ không rõ ràng? Nói đi, dự định làm sao tẩy trắng cho Thất Sát môn chúng ta?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, kinh ngạc nhìn bọn họ, nữ tử này dĩ nhiên là người của Thất Sát môn?
Dạ Mạch Hàn thấy Mạnh Thanh Hoan có chút khiếp sợ ngoài ý muốn, liền giải thích: “Thiên Cơ sản nghiệp của Thất Sát môn, Mông Lung lâu chủ của Thiên Cơ lâu.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, hỏi hắn: “Vậy chuyện của Mạnh Yên Nhiên đến tột cùng là kiệt tác của người nào?”
Mông Lung buông cái ly trong tay xuống, bất đắc dĩ thán nói: “Ngoại trừ vị Hiên vương điện hạ anh minh thần võ kia còn có người nào có năng lực này? Mạnh cô nương thực sự là hảo phúc khí, Hiên vương vì báo thù cho ngươi, cái gì cũng dám làm. Nếu không phải là thật sự nổi giận, luôn luôn chẳng thèm hạ thủ với nữ nhân như hắn như thế nào biết dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy đối phó Mạnh Yên Nhiên?”
“Đều nói đắc tội Mạnh cô nương người của không có kết cục tốt, những lời này thâm tín không nghi ngờ.” Mông Lung đây là thoại lý hữu thoại, Mạnh Thanh Hoan làm sao nghe không hiểu.
Mặc dù mình cũng có hoài nghi, nhưng là từ chỗ Mông Lung nghe được chân tướng, trong lòng Mạnh Thanh Hoan vẫn còn có chút cảm động.
“Đúng vậy, có trách thì trách Mạnh Yên Nhiên này quá không biết sâu cạn, cho là mình rất thông minh. Ngươi và lợi dụng nhi tử của Lâm ma ma Vệ Huyên cùng thiện tâm của ngươi từng bước một dẫn vào trong cuộc. Nàng tưởng bỏ ngươi và Lưu Cảnh, đả kích tam đệ tranh công trước mặt thái tử, mới thu mua phỉ khấu trên Bạch Hổ sơn bắt cóc ngươi, dẫn Lưu Cảnh tự chui đầu vào lưới. Chỗ cao minh của nàng, lợi dụng tình độc mị dược khống chế các ngươi.”
Dạ Mạch Hàn nói đến đây, không khỏi cảm khái.
“May mà Trường Lan dịch dung thành Lưu Cảnh đi cứu ngươi, nếu không thật khó tưởng tượng, ngươi và Lưu Cảnh sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì!” Đối với những thứ mưu đồ này của Mạnh Yên Nhiên, liền để Dạ Mạch Hàn cảm thấy kinh hãi.

Mạnh Yên Nhiên có thể có kết quả này, cũng đúng là trừng phạt đúng tội.
Mạnh Thanh Hoan nghe những chân tướng này, hết hồn, một nữ nhân dĩ nhiên ác độc đến trình độ như vậy, đáng đời nàng chết thê thảm.
Nhưng Mạnh Thanh Hoan còn có một chuyện không giải thích được, nàng hai người bọn họ một mắt, hỏi: “Nàng vì sao phải chọn Lưu Cảnh?”
Vọng Thư Uyển.com
Môi mỏng của Dạ Mạch Hàn khẽ mím, liễm liễm thần sắc, nói thật: “Bởi vì Lưu Cảnh là ca ca của ngươi, hắn là nhi tử lục di nương hạ sinh, bào đệ bào đệ của Mạnh Thiên Nhã. Có người nói năm đó, lục di nương này vì cứu Mạnh phu nhân mà sinh non, hai người sinh cùng lúc, Mạnh phu nhân sinh ra Mạnh Yên Nhiên, lục di nương lại sinh long phượng song tử.”
“Mạnh phu nhân sợ nam anh kia uy hiếp địa vị của nàng, liền để Lâm ma ma bên người bóp chết hài tử. Nhưng Lâm ma ma không đành lòng, len lén ôm hài tử đi.”
Mạnh Thanh Hoan nghe thế, vừa mừng vừa sợ, Lưu Cảnh dĩ nhiên là ca ca của nàng? Đây thật là quá thần kỳ!

Dạ Mạch Hàn nói tiếp: “Còn nhớ rõ Lưu Cảnh trúng tên sau lưng, phản ứng lúc đó của Lâm ma ma không?”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng nhớ kỹ lúc đó Lâm ma ma đổ chậu nước, biểu tình kinh khủng!
“Đó là bởi vì Lâm ma ma nhìn thấy thai ký sau lưng Lưu Cảnh, biết hắn chính là hài tử năm đó bị nàng ôm đi. Trong lòng nàng sợ liền nói việc này với Mạnh phu nhân, sau đó hai người hợp lại làm sao thần không biết quỷ không hay xử tử Lưu Cảnh.”
“Hạ độc bất thành, vì vậy liền có mưu kế lần này của Mạnh Yên Nhiên, nghĩ đến nhất tiễn song điêu!”
Dạ Mạch Hàn dừng một chút đột nhiên hăng hái. Thanh âm ôn nhã lại nói: “Hơn nữa Mạnh Yên Nhiên rất giảo hoạt, ngươi biết lời đồn đãi là ai giúp nàng tiết lộ ra ngoài không?”
(Luna: Đúng là không nên làm việc xấu, làm xong rồi liền không thể ngừng tay được. Mà nếu như đám người này thông minh một chút nhất định lần này sẽ không hành động, vậy thì không có chuyện gì phát sinh rồi)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.