Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 143: Ta Không Trách Nàng




CHƯƠNG 143: TA KHÔNG TRÁCH NÀNG
Editor: Luna Huang
Thân thể không biết chợt run lên, đáy lòng trọng trọng trầm xuống, mi tâm hắn khẩn túc thanh âm trầm thấp đáng sợ: “Ta không biết, Mạnh Thanh Hoan nàng đến tột cùng muốn nói với ta cái gì?” Con mắt hoa đào yêu dị của hắn chăm chú nhìn chằm chằm nàng, muốn từ trên mặt nàng tìm được đáp án mình muốn.
Nhưng đối diện gương mặt Mạnh Thanh Hoan lãnh tĩnh, nàng vén tay áo mình lên, lộ ra cánh tay của trắng nõn: “Ở đây vốn nên có một viên thủ cung sa, nhưng bây giờ đã không có, nó đại biểu cái gì, ta nghĩ vương gia ngươi rất rõ ràng. Đây chính là ta muốn nói với ngươi.”
Dạ Quân Ly nghe lời này, giống như ngũ lôi oanh cả người cứng đờ, tràn đầy bất khả tin nhìn nàng.
Không, điều đó không có khả năng.
Dạ Quân Ly lắc đầu, nỗ lực thuyết phục bản thân, không để cho mình miên man suy nghĩ.
Mà Trường Lan cũng ngơ ngẩn, ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Thanh Hoan, không biết nàng muốn làm gì?

Nhưng Mạnh Thanh Hoan có chút gây sự: “Vương gia không nên lừa mình dối người nữa, phát sinh chuyện như vậy cũng không phải là ta mong muốn, lẽ nào hôm nay vương gia muốn tại đáy vực thấy thi thể của ta ngươi mới hài lòng sao?” Nàng thanh thanh nghiêm khắc, nói năng có khí phách.
Muốn gạt Dạ Quân Ly, nàng nhất định phải dùng thanh lãnh ngụy trang bản thân, thủ cung sa biến mất chính là lợi thế tốt nhất để Dạ Quân Ly buông tha nàng.
Nàng không tin một vương gia sẽ tiếp thu một nữ nhân không thuần khiết.
Kỳ thực Mạnh Thanh Hoan cũng không biết, mình làm thế đến tột cùng là đang giận Dạ Quân Ly, hay nàng dưới lãnh tĩnh tự hỏi đưa ra chọn lựa? Hay hoặc là nàng không tự tin với nam nhân này?
Nói chung, nàng quỷ thần xui khiến nói ra lời lừa dối hắn, cũng vô pháp quay đầu lại!
“Ta không tin, Trường Lan, ngươi nói cho ta biết, đây không phải là thật. Y thuật của ngươi độc nhất vô nhị, làm sao có thể không giải được tình độc nho nhỏ?” Dạ Quân Ly tách đường nhìn của Mạnh Thanh Hoan ra, muốn từ chỗ Trường Lan tìm kiếm đáp án mình muốn.
Ánh mắt hắn mong đợi nhìn bằng hữu của mình, rồi lại lộ ra một lệ khí âm hàn.
Ánh mắt Trường Lan hơi né tránh, hắn do dự chỉ chốc lát cũng nói rằng: “Vương gia, Trường Lan tuy có tên y tiên. Lại cũng không phải là thần tiên, trên đời này cũng có độc ta giải không được, có ta chuyện có ta không sửa đổi được.” Lời nói này nói ra khỏi miệng, Trường Lan cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Đối mặt Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan, hắn chọn đứng ở bên Mạnh Thanh Hoan, có lẽ là ma chướng đáy lòng quấy phá, hắn cất một ít may mắn cùng hy vọng, có lẽ hắn còn có cơ hội.
Một phen lời của Trường Lan, coi như tuyên án tử hình Dạ Quân Ly.
Giờ khắc này, Dạ Quân Ly cái gì không nghe được nhìn không thấy, đáy lòng hắn bị tâm ma chiếm cứ tràn đầy hắc ám.

Hắn không tin lời của bọn họ nói, nhưng vết hôn trên cổ Trường Lan, thủ cung sa biến mất trên cánh tay Mạnh Thanh Hoan, cùng với lí do thoái thác của hai người bọn họ, đều ở đây nói cho hắn biết một sự thật.
Vọng Thư Uyển.com
Một sự thật để hắn tuyệt vọng đau lòng.
Dạ Quân Ly nhắm hai mắt lại đáy lòng ẩn nhẫn lửa giận, tuyệt vọng, thương tâm cùng bi thống dung hợp cùng một chỗ, để huyết mạch hắn bốc lên, tâm huyết chỉ một thoáng chảy ngược, hắn lảo đảo lui lại mấy bước, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.
“Vương gia!”
Chúng người thất kinh, Trường Lan vội vội vàng vàng đưa tay dự định đỡ hắn bắt mạch cho hắn, lại bị Dạ Quân Ly hất ra.
Trường Lan kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn ánh mắt của Dạ Quân Ly như bị mây đen bao phủ đầy sao, quang mang một chút xíu tiêu thất lờ mờ.
Hơn mười năm tình nghĩa, cứ như vậy hủy ở trong tay của hắn. Bởi vì mình động tâm tư không nên động, nên nhất định mất hết thảy!
Thế nhưng hắn từ cái gì bắt đầu, thích Mạnh Thanh Hoan? Ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là bởi vì mê tình để hắn hoàn toàn trầm luân, vạn kiếp bất phục!

Dạ Quân Ly giơ tay lên hung hăng lau đi vết máu khóe môi, con mắt đen tối chăm chú nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan đối diện, Hắn tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng hiểu nàng, nữ nhân ngoan tâm này.
Hắn chỉ là hận, hận mạng vận cùng với người giật dây tạo thành cục diện như hôm nay vậy này.
Dạ Quân Ly liễm liễm mi, thanh âm âm trầm mang theo hàn ý cùng sát khí vô tận: “Chuyện hôm nay, nếu ai dám tiết lộ nửa phần, bổn vương lấy mạng của hắn.”
Phía sau, người Dạ Quân Ly mang tới đều cúi đầu, chỉ coi bản thân cái gì đều không phát hiện, không có nghe thấy.
Dạ Quân Ly đi tới trước mặt của Mạnh Thanh Hoan, mâu tử ưu thương tràn đầy đau nhức nhìn nàng, đột nhiên khóe môi vung lên một nụ cười khổ, cúi người xít tới, môi mỏng dán sau vành tai nàng thanh âm trầm thấp lẩm bẩm nói: “Nếu như biết sống sẽ thừa thụ đau lòng như vậy, ta tình nguyện mình là một người chết.”
Môi mỏng của hắn có chút quyến luyến khẽ hôn vành tai của nàng một cái, bên tai nàng lưu câu nói sau cùng, lập tức xoay người tuyệt vọng đi ra ngoài.
Hắn nói: “Mạnh Thanh Hoan, ta không trách nàng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.