Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 136: Nhiễu Tình Ti




CHƯƠNG 136: NHIỄU TÌNH TI
Editor: Luna Huang
Mâu quang của Trường Lan sâu sâu, nhìn ly rượu trên bàn.
Đối diện đại hán bưu hùng lại nói: “Nếu không uống, đừng trách ta không khách khí.” Khi nói chuyện, kiếm trên tay hắn hơi cố sức, cổ tuyết trắng của Mạnh Thanh Hoan vẽ ra một đạo vết máu.
“Ta uống.” Tâm trạng của Trường Lan có chút khẩn trương, trên mặt xẹt qua một sắc mặt giận dữ, hắn bình thường sẽ không nổi giận, trừ phi đụng tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Trường Lan áp chế lửa giận, thẳng đi tới trước bàn bưng ly rượu lên, hương vị nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, cũng để sắc mặt hắn hơi đổi một chút.
Nhiễu tình ti, một trong tình độc mị dược song tuyệt!

Nguyên lai bọn họ có chủ ý này.
Dư quang của Trường Lan hơi đảo qua Mạnh Thanh Hoan đối diện, nhìn vết máu trên cổ nàng, ánh mắt của hắn chìm vài phần. Lập tức ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, không có chút do dự nào.
“Công tử thực sự là hảo phúc khí, biết mới vừa rồi chuẩn bị cho ngươi là rượu gì không? Ha ha ha, là rượu tốt túy sinh mộng tử, xuân tiêu nhất khắc trực thiên kim, công tử có phải nên cảm tạ chúng ta hay không?” Người cầm đầu thấy Trường Lan thống khoái uống như vậy, mừng rỡ trong lòng.
Nhìn nữ nhân xinh đẹp như hoa trên mặt đất này, tuy rằng tâm ngứa, nhưng bọn hắn lấy tiền làm việc, tự nhiên không dám xằng bậy, bằng không hỏng quy củ trên giang hồ.
“Có phải nên thả chúng ta rồi không?” Trường Lan đạm đạm nhất tiếu, nhất phó dáng dấp an toàn vô hại.
“Không đơn giản như vậy, chúng ta muốn xem công tử làm thành công chuyện tốt, mới có thể thả các ngươi, xin mời!” Nói hắn làm thủ thế, kiếm trên tay chỉ vào hắn khiến cho khiến cho theo bọn họ.
Trường Lan thấy người cầm đầu chuẩn bị ôm Mạnh Thanh Hoan trên đất, không khỏi cau mày lệ khí từ mi tâm xẹt qua.
“Vị đại ca này, để ta đi. Kỳ thực không nói gạt ngươi, ta sớm đã có ý với cô nương này, hôm nay đa tạ đại ca thành toàn thành toàn, xuống lần nữa vô cùng cảm kích. Nếu nàng là chuẩn bị cho ta để ta ôm nàng, cũng tiết kiệm ô uế tay đại ca, thế nào?”
Vọng Thư Uyển.com – Luna: Ta là ổng ta tức chết

Đại hán bưu hùng cười híp mắt nhìn Trường Lan một mắt, mắng: “Nhìn tiểu tử ngươi nhân mô cẩu dạng, nguyên lai sớm sinh tâm tư, cũng được, ngươi cũng chơi không ra hoa dạng gì.”
Nói liền nhường đường.
Trường Lan nói cám ơnn đi tới nâng Mạnh Thanh Hoan trên đất dậy, ngón tay thon dài khẽ vuốt cổ bị thương của nàng, đáy lòng hãy còn tê rần, đè nén lửa giận nhất thời bộc phát ra.
Hắn hơi rũ mâu, từ trong tay áo trái móc ra mấy cây ngân châm, thừa dịp mấy người kia không có phòng bị, hắn dùng nội lực bắn máy cây ngân châm ra.
Trên ngân châm này tẩm mê dược, đánh ngã ba người, nhưng còn có ba người thân thủ mẫn tiệp cản được.
Sắc mặt Trường Lan hàn, vốn định kết thúc ba người này, nhưng dược tính trong cơ thể bắt đầu phát tác, cả người hắn sinh ra khô nóng, chỉ có thể dùng nội lực mạnh mẽ áp chế. Bởi vì không thể giao thủ với cùng bọn chúng, lúc này liền ôm lấy Mạnh Thanh Hoan chạy vào ở chỗ sâu trong cánh rừng, ý đồ trốn tránh truy sát sau lưng.
Vòng qua rừng trúc rậm rạp chằng chịt, trên trán Trường Lan ứa ra mồ hôi hột, dược tính của nhiều tình ti tựa hồ xung phá nội lực của hắn, khiến cả người hắn bắt đầu bủn rủn, đáy lòng rục rịch.

Bởi vì hoảng không chọn đường, Trường Lan mới phát hiện, đã đi tới một đường là đường dốc vách núi.
Người truy phía sau bọn họ tới gần, không phải do Trường Lan chọn. Hắn cúi đầu ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người Mạnh Thanh Hoan trong ngực, thanh âm thanh liệt từ từ nói: “Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện.” Dứt lời hắn ôm chặt Mạnh Thanh Hoan, thả người nhảy xuống.
Vách nước cực dốc, Trường Lan thật chặt ôm Mạnh Thanh Hoan vào trong ngực, bọn họ theo đường dốc một đường ngã nhào, cành cây đá vụn cắt áo bào của Trường Lan, vết cắt trên cánh tay phía sau lưng của hắn lưu lại một chuỗi vết máu.
Bịch một tiếng bọn họ rơi xuống đáy vực, Trường Lan phát sinh kêu đau một tiếng. Hắn cố nén đau xót, từ dưới đất bò dậy, đầu tiên kiểm tra thương thế của Mạnh Thanh Hoan, thấy nàng an hảo, hắn mới thở dài một hơi.
Lúc này, Mạnh Thanh Hoan hôn mê đột nhiên gương mặt nổi lên ửng hồng, thanh âm thấp nam không ngừng cầm lấy áo mình, thanh âm mềm mại hô: “Nóng quá, thật là khó chịu.”
Trường Lan hoảng hốt, vội vội vàng vàng dò mạch đập của nàng, trong lúc bất chợt biến sắc, tâm không khỏi một trận khẩn trương thất thanh cả kinh nói: “Mị quân hoan!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.