Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 125: Hội Kiến Lâu Hồ Ly




CHƯƠNG 125: HỘI KIẾN LÂU HỒ LY
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan xoay người, đưa hộp trên tay Vân Thường cho Trường Lan, cười nói: “Nhìn thứ này xem có mờ ám không, nếu là không có liền cho Lưu Cảnh bổ thân thể đi, nói chung tặng như vậy là thứ tốt, không nên lãng phí.”
Trường Lan cười tiếp nhận cái hộp kia nói: “Tuy rằng là đồ tốt, nhưng không dễ được. Trong Hiên vương phủ có nhiều thứ còn tốt hơn cái này.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, trừng một đôi mắt tinh linh nói: “Ngươi đây là biến tướng khen yêu nghiệt kia có tiền đi?”
Trường Lan luôn luôn nho nhã bình tĩnh nghe lời này khóe môi không tự chủ nhẹ nhàng nâng, tràn đầy bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Mạnh Thanh Hoan không phải đang nói đùa, nàng liễm liễu tiếu ý khóe môi, vẫn nhìn Trường Lan Lưu Cảnh cùng Vân Thường, thấp giọng hỏi bọn họ: “Vương gia có nói bước tiếp theo nên làm như thế nào không?”

Vân Thường lắc đầu trả lời: “Thả tin tức Lâm ma ma mất tích ra ngoài là đêm qua vương gia ra lệnh. Lúc này còn chưa có nhận được chỉ thị tiếp theo.”
Mạnh Thanh Hoan nghĩ Dạ Quân Ly có lẽ đang thẩm vấn Lâm ma ma, qua không được bao lâu sẽ phải có tin tức truyền tới. Tuy rằng Dạ Quân Ly không có ra lệnh cho Vân Thường bọn họ nhưng hạ tử lệnh cho nàng.
Bôn ba một đêm nàng lại là có chút mệt mỏi. Mạnh Thanh Hoan ngáp đưa tay bóp thắt lưng nói: “Nếu vương gia có tin tức gì tùy thời nói cho ta biết, ta đi nghỉ trước.” Nói nàng lại ngáp một cái, đi đến gian phòng của nàng.
Chỉ là chân trước của nàng còn chưa vào cửa chợt nghe hạ nhân Dạ Quân Ly xếp vào quý phủ báo lại: “Lâu tướng nghe nói Lâm ma ma mất tích đang điều tra ở quý phủ, việc này đã kinh động Đại Lý chỉ sợ sau đó sẽ có người qua đây hỏi.”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp một chút, không phải là bởi vì chuyện của Lâm ma ma kinh động quan phủ, mà là Lâu tướng nhúng tay vào việc này.
Trong óc của nàng nhanh chóng chuyển nhất thời nghĩ ra một đối sách, vội vội vàng vàng quay đầu về phía Trường Lan nói: “Có biện pháp nào để ta nhiễm phong hàn không?”
Trường Lan biết Mạnh Thanh Hoan không muốn đối mặt với Lâu Vũ Thần, hắn gật đầu, chút chuyện nhỏ này tự nhiên không làm khó được hắn.
Mạnh Thanh Hoan an tâm: “Vậy chỉ dùng dược đi, dược hiệu cần phát tác trong nửa canh giờ, làm phiền công tử.”
“Được.” Trường Lan nói xoay người trở về phòng.
Mạnh Thanh Hoan để Vân Thường để nàng ăn mặc tiều tụy một chút, nhìn qua thần sắc có bệnh, ăn xong dược của Trường Lan cũng không lâu lắm Lâu Vũ Thần liền tới.
Lúc này Mạnh Thanh Hoan chính mệt mỏi đứng ở trên cầu đá, cho cẩm lý ăn, Vân Thường dẫn Lâu Vũ Thần đi tới.

Vọng Thư Uyển.com
Lâu Vũ Thần dừng dưới cầu nhìn tinh thần Mạnh Thanh Hoan không tốt, như có tâm sự, dáng dấp tiều tụy, đáy lòng hắn như bị đâm đau.
Nhớ tới những ngày lúc trước, cô nương cười rộ lên ánh mắt trong suốt sáng rỡ, giống như một đạo thanh tuyền tiến vào trong lòng của hắn.
Khi đó, trong mắt của nàng chỉ có hắn.
Lâu Vũ Thần tản ra bi thương đáy lòng hít sâu một hơi đi lên cầu đá, thế nhưng Mạnh Thanh Hoan tựa hồ không có phát hiện hắn vẫn ở chỗ cũ như đi vào cõi thần tiên.
“Tiểu Diệp nhi.” Thanh âm ôn nhu thấp thuần của Lâu Vũ Thần khẽ gọi tên của nàng.
Mạnh Thanh Hoan hơi nhíu mày ánh mắt thanh u quét nhìn hắn một cái, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ta là Mạnh Thanh Hoan. Bất kể là Mạnh Cửu Nhi hay tiểu Diệp nhi đều đã chết.”
Mâu quang thâm thúy của Lâu Vũ Thần khẽ động, con mắt sâu thẳm chăm chú nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, đã thấy biểu tình nàng nhàn nhạt nhìn không ra buồn vui, chỉ là lời nói này tự dưng để tâm của hắn phát lạnh.
“Tiểu Diệp nhi, nàng xa cách với ta như vậy, là bởi vì Hiên vương? Nàng và hắn…” Lâu Vũ Thần muốn nói lại thôi, nghi vấn đáy lòng cuối cùng hắn nói không nên lời.

Nhưng càng nhiều hơn chính là không cam lòng, vì sao một chuyến đến Thanh Dương hết thảy đều trở nên phức tạp như vậy?
“Lâu tướng, ta đã nói qua, ta không nhớ rõ sự tình trước kia, càng không biết trước đây cùng ngươi có gút mắt gì. Chính như lúc nãy ta nói, bất kể là cửu tiểu thư của Mạnh phủ hay tiểu Diệp nhi của ngươi đều đã chết, chết ở trong hồ của Mạnh phủ!”
(Luna: Đột nhiên thương Lâu tướng ghê, hy vọng sau này ổng xuyên đến hiện đại, tiểu Diệp nhi cũng ở hiện đại nối lại tình xưa với ổng T_T)
Mạnh Thanh Hoan không muốn có chút dính dáng với Lâu Vũ Thần, cho nên mới phải lặp đi lặp lại nhiều lần không thừa nhận mình đã nhớ lại.
Tuy rằng ký ức của Mạnh Cửu Nhi rõ ràng chiếu rọi trong óc của nàng, nhưng chút xíu này cũng không thuộc về nàng!
Chính như, nàng căn bản không thuộc về nơi này vậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.