Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 118: Diệu Pháp Am




CHƯƠNG 118: DIỆU PHÁP AM
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly thán nói, “Vô luận là khinh công hay nội công, đâu phải đơn giản như nàng nghĩ vậy. Ta từ ba tuổi bắt đầu bái sư tập võ, đến mười tuổi khôn ngoan có chút thành tựu, trung gian không biết ăn bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội. Tập võ nghệ, đâu phải đơn giản như nàng nghĩ vậy!”
Hắn tâm bình khí hòa giải thích với nàng.
Kỳ thực Mạnh Thanh Hoan cũng chính là tâm huyết dâng trào, thuận miệng nói, đâu nghĩ Dạ Quân Ly nghiêm túc như vậy.
“Nàng bây giờ tập võ đã muộn rồi, bất quá ta có thể dạy nàng thứ khác, để nàng có thể tự bảo vệ mình.” Dạ Quân Ly có chút cưng chìu nhìn nàng.
“Là cái gì?” Mạnh Thanh Hoan gợi lên lòng hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi hắn.
Dạ Quân Ly mỉm cười, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước: “Ám khí.”

Hai mắt Mạnh Thanh Hoan sáng ngời, mặc dù nói người ngay thẳng không cần ám khí, thế nhưng lúc này nàng đều đã thành đối tượng hoàng thượng muốn giết, bảo trụ mạng nhỏ là quan trọng nhất, bất kể nàng quang minh hay không quang minh.
“Thành giao.” Mạnh Thanh Hoan vỗ tay, cười minh diệu động nhân.
Dạ Quân Ly khẽ cười ra tiếng, nhìn dưới ánh trăng thần thái nàng khả ái, tiếu ý tươi đẹp trên mặt chỉ cảm thấy đáy lòng hung hăng khẽ động, có loại tình cảm ấm áp từ từ tản ra.
Hắn không dám càn rỡ nhìn tiếp, chỉ có thể đè nén nội tâm xao động. Bởi vì hắn có chỗ cố kỵ, dù sao hắn bây giờ còn là hình dạng của Trường Lan.
Hắn không muốn chỉa vào hình dạng của người khác tùy ý ôn tồn với nàng, mặc dù biết Mạnh Thanh Hoan sẽ không xem hắn thành người khác, nhưng trong lòng của hắn còn có chút chú ý.
Hắn hận không thể để Mạnh Thanh Hoan nhìn thấy đều là dáng dấp bổn tôn của hắn, hận không thể để dung mạo của mình bám rễ trong lòng nàng!
Mạnh Thanh Hoan không biết tâm tư này của Dạ Quân Ly, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh tìm kiếm tung tích của Lâm Ngọc Châu, phát hiện nàng lại đang ở phía trước chờ bọn họ.
“Lâm Ngọc Châu đang chờ chúng ta, đi mau.” Lần đầu tiên Mạnh Thanh Hoan cảm thấy nhẹ nhõm tự tại, trước đây nàng đối mặt hồn linh khó tránh khỏi có loại áp lực.

Vọng Thư Uyển.com
Thế nhưng lần này bất đồng.
Vì vậy cảm giác Lâm Ngọc Châu cho nàng rất là thân thiết.
Trong bóng đêm tĩnh dật, Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly đi theo phía sau Lâm Ngọc Châu, sắp tới mười dặm đường rốt cục đi tới một tòa am miếu ẩn núp.
Lúc này đã qua canh tư, trong trời đêm vầng trăng sáng sắp sửa rơi đi, ánh tà tỏa ra trên tấm biển của miếu am, chính là ba chữ Diệu Pháp am.
Đuôi lông mày của Mạnh Thanh Hoan vung lên, nhìn chằm chằm am môn đóng chặt hỏi: “Diệu Pháp am, chỗ ở của ni cô?” Nàng nhớ kỹ trong tự là hòa thượng, trong quan chính là đạo sĩ, trong am là ni cô. Ở đây nếu gọi Diệu Pháp am, tự nhiên là ni cô ở!
Dạ Quân Ly khẽ ân, mặt như biểu tình nhìn chằm chằm đại môn am miếu, không biết đang suy nghĩ gì?
Mạnh Thanh Hoan nhìn Lâm Ngọc Châu đứng ở bên ngoài miếu am, không có ý tứ muốn đi vào, nàng tò mò nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Tại sao muốn mang chúng ta tới đây? Lẽ nào có thể giải khai oan khuất của ngươi?”
Lâm Ngọc Châu quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhãn thần phức tạp, để Mạnh Thanh Hoan rất là nghi hoặc.
Mà nàng không có chú ý Dạ Quân Ly bên cạnh, thần sắc kia so với Lâm Ngọc Châu còn phải phức tạp vài phần, một đôi mâu tử yêu dị liễm liễm, ánh mắt u trầm nhìn chằm chằm am môn đóng chặt, coi như cất dấu tâm sự gì!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.