Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 107: Ba Công Tử Tuyển Tú




CHƯƠNG 107: BA CÔNG TỬ TUYỂN TÚ
Editor: Luna Huang
Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan nhướng một cái, nghe ra trọng điểm trong lời nói của tăng nhân kia, rất nhiều quý nhân? Chẳng lẽ không chỉ là Dạ Quân Ly? Nàng kinh ngạc nhìn Trường Lan cùng Lưu Cảnh một mắt.
“Tùy cơ ứng biến, tất cả cẩn thận.” Trường Lan nhẹ giọng dặn dò bọn họ một tiếng.
Mạnh Thanh Hoan cùng Lưu Cảnh gật đầu, nhìn Trường Lan mở cửa phòng ra, tăng nhân ngoài cửa chính là Từ Ân đại sư phương trượng chủ trì Linh Thánh tự này.

“A di đà phật, đa tạ phương trượng đại sư thu lưu. Mang đến bất tiện cho quý tự, mong rằng phương trượng thứ lỗi.” Hai tay của Trường Lan tạo thành chữ thập nói cám ơn.
Từ Ân đại sư khẽ gật đầu hoàn lễ: “Thí chủ khách khí, bọn họ ở tiền thính, lão nạp sẽ đưa các ngươi đi.” Hắn nói dẫn đường ở phía trước, dẫn bọn họ đến tiền thính.
Trường Lan đỡ Lưu Cảnh, ba người đi ở trên đường nhỏ vắng vẻ, vòng qua mấy tòa phật điện đi tới tiền thính trước viện. Mạnh Thanh Hoan chỉ thấy rất nhiều thị vệ vây đến nơi này thủy tiết bất thông, trước điện rộng mở, ba nam nhân đứng như phong tư tuyển tú.
Dạ Quân Ly mặc cẩm bào huyền hắc sắc, Lâu Vũ Thần hoa phục giáng tử sắc, Dạ Mạch Hàn áo bào nguyệt bạch sắc tố nhã. Ba nam nhân đứng chung một chỗ, giống hệt bức hoạ tuyệt sắc thế gian này khó được.
Nghe được tiếng bước chân, ba người đồng thời quay đầu lại, trong ánh mắt đều tự mang theo tâm tình bất đồng, có thâm trầm, có vui mừng, có nhu tình.
“Vương gia.” Lưu Cảnh mở tay của Trường Lan, cước bộ khẽ run đi tới chỗ Dạ Quân Ly, hai chân hắn hơi cong một chút hơi cong một chút đang muốn quỳ xuống hành lễ, Dạ Quân Ly lại nắm chặt cánh tay của hắn, vỗ vỗ vai hắn trầm giọng nói: “Vết thương trên người thế nào?”
Mâu tử sáng của Lưu Cảnh mông một tầng hơi nước, hai tay hắn ôm quyền cúi đầu trả lời: “Nhờ có Trường Lan công tử cứu giúp, thuộc hạ cũng không lo ngại, để vương gia ngươi lo lắng.”
Dạ Quân Ly gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi.” Hắn ngẩng đầu ánh mắt rơi hướng Trường Lan cùng Mạnh Thanh Hoanm thấy thân ảnh để hắn mong nhớ ngày đêm, ở chỗ sâu trong đáy lòng của hắn tan ra tình cảm ấm áp nồng nặc.

Chỉ là, hắn lại không thể ôm nàng. Trước mắt bao người, chỉ có giữ một khoảng cách với nàng, cũng là bảo vệ tốt nhất cho nàng.
Vọng Thư Uyển.com
“Mạnh cô nương, nàng không sao chứ?” Dạ Quân Ly bình thản nói một câu quan tâm, coi như nghe không ra tâm tình gì.
Mạnh Thanh Hoan nao nao, nhưng thông tuệ như nàng, rất nhanh liền hiểu dụng tâm của Dạ Quân Ly, nàng cảm kích nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu: “Ít nhiều Lưu Cảnh liều chết bảo vệ, ta cũng không lo ngại, chỉ là Lưu Cảnh hắn bị thương rất nặng, còn trúng độc.”
Hắn thoáng lo lắng nhìn Lưu Cảnh một mắt, trong biểu tình tràn đầy lo lắng.
“Độc tính ta tạm thời áp chế, chỉ giải là như thế nào chỉ sợ còn cần hồi kinh tỉ mỉ nghiên cứu.” Trường Lan nhìn Dạ Quân Ly một chút, hơi nhíu nhíu mày, nhất phó sự tình vướng tay chân.

Dạ Quân Ly chìm chìm mâu tử, thấp giọng nói: “Vậy tức khắc hồi kinh đi.”
Trường Lan gật đầu, đỡ Lưu Cảnh, Vân Thường theo Dạ Quân Ly mà đến lập tức đi tới, đỡ lấy Mạnh Thanh Hoan: “Cô nương, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt.”
Mạnh Thanh Hoan cười cười với nàng, đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt nóng bỏng, nàng ngẩng đầu nhìn lại, tương giao với đường nhìn của Lâu Vũ Thần, chỉ nhất khắc như vậy, trong đầu Mạnh Thanh Hoan không ngừng toát ra ký ức liên quan đến Mạnh Cửu Nhi cùng Lâu Vũ Thần, có thể để ngực của nàng khó chịu có chút không khỏe.
“Tiểu Diệp nhi, ngươi không có việc gì ta an tâm.” Lâu Vũ Thần tựa như khẽ thở dài một tiếng, trong tiếng nói, tựa hồ chứa tâm tình nào đó, mang theo thương cảm nhàn nhạt.
Dạ Quân Ly đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Lâu Vũ Thần giả giả không biết hỏi hắn: “Lâu tướng vì sao gọi nàng tiểu Diệp nhi? Chẳng lẽ các ngươi rất quen thuộc?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.