Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 104: Dục Vọng




CHƯƠNG 104: DỤC VỌNG
Editor: Luna Huang
Ban đêm.
Mạnh Thanh Hoan ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên cảm thấy có người đang hôn nàng, nàng mở hai mắt mắt nhập nhèm, nhìn dung nhan yêu nghiệt gần như hoàn mỹ của Dạ Quân Ly.
Nụ hôn của hắn nhàn nhạt mềm nhẹ, mang theo một tia quyến luyến không nỡ, con mắt hoa đào yêu dị lóe ra ba quang nhỏ vụn.
Mạnh Thanh Hoan nao nao, cho đến Dạ Quân Ly buông lỏng nàng ra, nàng mới hơi hoảng hốt hô tên của hắn: “Dạ Quân Ly.”
Dạ Quân Ly khẽ ân, xoa xoa đầu của nàng, thấp giọng nói: “Trường Lan tới, ta cần phải trở về. Ngày mai ta đến đón nàng.”
Mạnh Thanh Hoan nhất thời thanh tỉnh, chợt ngồi dậy, hỏi hắn: “Vết thương trên người ngươi thế nào?”

“Yên tâm, đã toàn bộ khỏi rồi. Bởi vì có nàng bên người nên vết thương trên người lành nhanh vô cùng.” Từ lúc dùng xong giải dược của Trường Lan, hắn liền cùng một chỗ với Mạnh Thanh Hoan, một ngày ngắn ngủi, vết thương sau lưng của hắn từ lâu khép lại, thậm chí nhìn không ra chút vết tích nào.
Mạnh Thanh Hoan có chút không yên lòng, cách áo của hắn sờ sờ chỗ vết thương của hắn, thấy trên mặt Dạ Quân Ly không có chút đau xót nào, nàng mới thở dài một hơi.
Dạ Quân Ly tràn đầy vui mừng, hắn nhẹ nhàng ôm nàng, dặn dò: “Trường Lan sẽ đưa nàng đến hội hợp với Lưu Cảnh, tin tức nàng bị đâm đã kinh động toàn bộ kinh thành, đến lúc đó ta sẽ đích thân đón nàng về. Trước lúc này, cái gì cũng không cần nghĩ, cũng không cần lo lắng cho ta, chiếu cố tốt cho bản thân nàng, biết không?”
Mạnh Thanh Hoan hăng hái gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Lấy thông linh ngọc ra đi, ta giúp ngươi khôi phục nhịp tim.”
Nếu không có máu nàng, Dạ Quân Ly ly khai nàng, chống đỡ không được bao lâu.
Môi mỏng của Dạ Quân Ly hơi nhếch, lấy thông linh ngọc trên người ra, trêu ghẹo cười nói: “Nàng không phải nói sau này sẽ không giúp ta khôi phục nhịp tim sao?”
Mạnh Thanh Hoan hơi trừng hắn một mắt, yêu nghiệt này thật đúng là dẫm mũi lên mặt, bất quá nhớ tới lời trước hắn nói qua với nàng, nàng vẫn còn có chút xấu hổ đỏ mặt.

Vọng Thư Uyển.com
“Dạ Quân Ly, ngươi không thể thì không thể đàng hoàng một chút sao?” Mạnh Thanh Hoan nũng nịu một tiếng, lấy trâm trên tóc xuống, chuẩn bị đâm ngón trỏ của mình.
Ai biết Dạ Quân Ly đột nhiên cúi người lại gần, môi mỏng lưu luyến ở khóe môi nàng chỉ chốc lát, thán nói: ” Đợi khôi phục nhịp tim ta liền không dám làm càn như vậy nữa, ta sợ bản thân sẽ không khống chế được.”
Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm nàng, nói thật: “Tiểu Cửu, nàng biết không, có đôi khi ta thật hy vọng bản thân vĩnh viễn đều là một hoạt tử nhân, như vậy, ta có thể mỗi thời mỗi khắc cùng một chỗ với nàng, muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hơn, bởi vì nàng thuộc về một mình ta.”
Gò má của Mạnh Thanh Hoan có chút nóng hổi, đáy lòng tràn đầy cảm động. Dạ Quân Ly nói lúc khôi phục nhịp tim không dám làm càn nữa, đó là bởi vì hắn không có nhịp tim sẽ không có dục vọng của nam nhân.
Một khi có nhịp tim, hắn đó là một nam nhân bình thường.
Một nam nhân bình thường đối mặt nữ nhân yêu mến, phải khắc chế như thế nào? Những thứ này Mạnh Thanh Hoan đều hiểu, nàng một người đến từ thế kỷ 21, tư tưởng mở tự nhiên không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng nơi này là cổ đại, cổ nhân nơi này, chỉ có kinh qua môi chước chi ngôn, đã bái thiên địa, thành phu thê mới có thể hành Chu công chi lễ.
“Ngươi thực sự muốn cả đời làm hoạt tử nhân?” Mạnh Thanh Hoan bắt lỗ thủng trong lời nói của hắn, vẻ mặt cười xấu xa nhìn hắn.
Khóe môi của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng khẽ động, mi tâm vi long, một tay hơi cố sức kéo nàng vào ngực, khẽ hôn vành tai của nàng thấp giọng nói: “Khóe môi nàng bằng lòng gả cho ta, ta nguyện ý mỗi ngày đều làm người sống.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.