Thông Linh Nhãn

Chương 46:




"Con đừng đập nữa ta ra ngay đây. "Bên trong phòng chịu không nổi ầm ĩ mà Tiết Huy Nhan làm ra vội lên tiếng. 
Cửa phòng mở ra Tiết Huy Nhan lập tức vào trong cũng nhanh tay đóng cửa lại, trong phòng hai người điều khó hiểu mà nhìn hắn. Cũng không thể trách vì có ai mà làm như hắn bao giờ giống như vừa mới ăn trộm chạy về vậy, sư phụ hắn nhìn hắn chăm chú. Ông ấy là người mở cửa mở xong thì đi vào luôn, ai biết thằng đệ tử ông lại phản ứng khó mà hiểu nổi như vậy, chẳng biết có chuyện gì đây. 
Tiết Huy Nhan ngượng ngùng gãi đầu ho nhẹ vài tiếng sau đó nói vấn đề chính khi vào đây, hắn cũng nói ra suy đoán của mình về việc này. 
Một là người ở đây hẻo lánh âm khí quá nặng làm sao thờ phụng được linh thiêng. Hai là những bài vị kia nhìn không cũ mà còn hơi mới nữa, muốn bài vị được linh phải thờ phụng được trên 10 năm nhưng nhìn bài vị này lại nhiều lắm chỉ 3 năm trở lại thôi. Cuối cùng là ở nơi này không ngửi được dù là một chút mùi vị của bùa chú, không có vết tích gì là có xử dụng chu sa.
"Theo con nói thì nhà này cũng không bình thường chút nào, thờ phụng những vị này điều là những vị trấn yêu trừ ma." Diệp Kim Quang nghe xong trầm ngâm một lúc mới lên tiếng. 
Diệp Kim Quang chân mày nhíu chặt lại không biết suy nghĩ gì,    sư đệ ông hai mắt lộ ra vẻ phức tạp, nghĩ tới gì đó không khỏi lên tiếng: "Nhưng mà, ta lại có cảm giác chuyện ở đây không phải là dễ, cũng liên quan đến những vị được thờ phụng kia." 
"Ta cũng thấy vậy. "Diệp Kim Quang gật đầu đồng ý với lời nói của sư đệ ông. 
Không khí trở nên im lặng, ai cũng đuổi theo suy nghĩ của mình, không bao lâu bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa âm thanh theo tiết tấu lúc nhanh lúc chậm làm mọi người bừng tỉnh đồng thời cùng lúc nhìn ra cửa. 
Cóc cóc cóc... Cóc cóc... 
Cóc cóc...  Cóc cóc cóc... 
Cóc cóc cóc...  Cóc cóc... 
Cóc cóc...  Cóc cóc cóc... 
"Đây không phải do người gõ " Tiết Huy Nhan thấp giọng lên tiếng, đổi lại là hai cái nhìn khinh bỉ của hai người còn lại trong phòng.
Mọi người im lặng không lên tiếng ngồi nghe tin gõ cửa, tiếng gõ gõ tới gần 2 tiếng đồng hồ mới ngừng lại. 3 người nghe thấy không còn âm thanh nào rồi quay đầu nhìn nhau, cũng không đợi ai lên tiếng thì tiếng động lại phát lên. Lần này không phải là gõ cửa mà lại tiếng " lạch cạch " không ngớt, nghe giống như là tiếng bước chân mà cũng giống như tiếng gõ cây. 
Tiếng động quá kỳ lạ nên không ai dám hành động gì chỉ ngồi trong phòng chờ đợi, lần này chờ đợi lại nhận được sự khác thường, có tiếng lầm bầu lầm bầm trong không khí lại có thêm mùi lạ, như là mùi khi đốt giấy. Lúc sau mới ngừng lại hết tiếng động yên tĩnh lại trở lại, mọi người ba mặt mặt hàng nhìn nhau ngầm hiểu lấy gật gật đầu, Tiết Huy Nhan ngồi một chút rồi về phòng khi đi cũng lấy của sư phụ hắn một mớ bùa trống và một phần chu sa làm cho sư phụ hắn nhảy dựng lên chửi hắn.
Tiết Huy Nhan về phòng cũng không đối hoài tới hai người ở chung phòng kia tự về giường mình, sắp xếp những thứ cần thiết rồi bắt đầu vẽ bùa. Một hồi này cũng trôi qua êm đẹp mạnh ai người nấy lo phần mình. 
Cùng ngày tại bệnh viện trung tâm. Phòng bệnh đặc biệt. 
Bên trong phòng một nam một nữ đối diện nhau, nữ nằm trên giường bệnh khuôn mặt hơi tái nhợt đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đối mặt, không ai khác là Lãng Nhược Y. Cô ấy đã tỉnh lại sau hôn mê và người mà cô gặp trông thấy đầu tiên là người đối diện này đây, lúc vừa mở mắt nhìn thấy anh cô cứ nghĩ đến chết mình mới gặp được một soái ca chính hiệu. Khuôn mặt cương nghị lạnh lùng mà lại có hơi âm nhu kết hợp một đôi mắt màu nâu dài hẹp tựa như hồ ly, mũi cao thẳng và môi hơi mỏng, nước da trắng phải làm con gái ganh tị lẵn đố kị. 
Sau khi tỉnh táo biệt mình vẫn sống còn được người này cứu, sau khi khỏe hơn chút cô ấy mau chóng cảm ơn nhưng lại nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán của cô ấy: "Lấy thân báo đáp thì thế nào? " 
Lãng Nhược Y đơ người ngồi im không nhúc nhích nhìn anh ta bằng ánh mắt khó tin còn có khó hiểu, cứ nghĩ là anh ta chỉ nói giỡn chơi ai biết tiếp theo cô ấy lại nhận ra đây là thật. Người này không nói đùa tí nào, bắt đầu từ lúc câu nói kia thì anh ta luôn xuất hiện trong tầm nhìn của Lãng Nhược Y quan tâm chăm sóc còn nói: "Sau này em sẽ là vợ anh, em nên thích ứng từ bây giờ trong thế giới của em chỉ có mỗi anh là đủ. Lời anh nói điều là thật, em lấy thân báo đáp cho anh là chắc chắn rồi. " 
Hôm nay vẫn gặp mặt như trước vẫn là câu hỏi thường xuyên khi anh ta đến, Lãng Nhược Y không biết là người này có phải rất rảnh rỗi hay không nhưng sáng trưa chiều tối lúc nào cũng đúng giờ xuất hiện trước mặt cô ấy hỏi một câu một. 
"Hôm nay muốn ăn gì? "
Anh ta mỉm cười ngồi bên cạnh giường, nụ cười chỉ là nhẹ nhàng nhưng lại có thể so với hoa nở còn đẹp hơn. Lãng Nhược Y hơi thất thần nhìn anh, đến khi lấy lại tinh thần thì mặt đỏ lên ngượng ngùng, cô lấy tay sờ sờ mũi không nói chuyện. Cô không nói anh ta cũng im lặng móc điện thoại ra gọi, anh ta nói một tràng đồ ăn làm cô trợn mắt nhìn anh ta. Liếc mắt thấy biểu hiện của cô anh hài lòng cười nhẹ rồi cúp điện thoại quay sang nhìn thẳng cô lên tiếng. 
" Anh không biết em thích gì, mỗi thứ một phần tùy em chọn. Nếu em cứ không nói mình muốn ăn gì hay muốn làm gì thì anh se giúp em vậy, rm thấy sao?."
Nghe anh ta nói xong Lãng Nhược Y tức giận ném gối đầu vào anh ta, cô mở miệng mắng người. 
" Anh là đồ điên mà, cho dù anh cứu tôi cũng không thể ép buộc tôi theo ý của anh chứ anh chỉ là ân nhân của tôi cũng không phải chồng tôi anh có quyền gì mà xen vào chuyện cuộc sống của tôi, tôi làm gì cũng không liên quan đến anh, cho dù là tôi chết............ " 
Lãng Nhược Y còn chưa nói hết miệng đã bị chặn lại, cô hoảng sợ mở to mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.