Thông Linh Nhãn

Chương 2:




_“Mình à làm sao đay con bé cứ sốt cao thế này phải làm sao?”
_“Đừng lo lắng quá lên như thế, bộ mình tưởng tôi không lo sao. Nhưng bác sỉ bảo phải để cho nó tự hết sốt mới khỏe được.”
_“Thuốc gì em cũng thử hết rồi, cách làm nhân gian cũng làm qua, không biết thế nào mà không cách nào có tác dụng.”
_“Phải chờ thôi mình à”
Cô đã chết rồi ư, đầu cô đau quá,chuyện gì xảy ra sao cô lại nghe thấy tiếng của ba mẹ. Cô từ từ mở mắt, trước mắt cô là trần nhà màu trắng, cô nằm trên giường nhìn quanh, “cô đang ở bệnh viện, có người cứu cô sao?” đó là suy nghĩ của cô lúc này. “cạch” Bổng cửa phòng bệnh cô bị đẩy ra, nhìn hai người bước vào cô trợn tròn mắt.
_“Ba, mẹ” 
_“Gia Hân. Con tỉnh rồi, thật tốt quá, tốt quá, con cuối cùng cũng tỉnh làm mẹ lo lắng quá đi mất” mẹ cô mừng rỡ ôm chầm lấy cô, vừa nói vừa khóc.
_“Con nó mới tỉnh lại mình để con nó nghỉ ngơi đi, Hân Hân tỉnh mình phải vui lên chứ khóc lóc cái gì a.” ba cô ông đi tới ôm cả hai mẹ con vào lòng, miệng thì nói vậy nhưng mắt ông cũng đã đỏ lên.
Cô ngơ ngát hết nhìn ba rồi nhìn mẹ, đây không phải ba mẹ cô trẻ lại chứ, thế nào lại như vậy. Cô nhớ lúc cô lên cấp ba cao trung thì mẹ cô đã cắt đi mái tóc của mình bán lấy tiền gom học phí cho cô, nhưng mẹ cô trước mắt tóc dài đen mượt khuôn mặt không hè có nếp nhăn do năm tháng để lại. Còn ba cũng không bị liệt trên giường khi đi làm công cho người ta. Cô nhớ ba mẹ chết lúc cô 21 tuổi, nhưng giờ ba mẹ vẫn còn sống còn lại trẻ lại, chuyện gì đã xảy ra.
_“Á.. Mình ơi, anh nhìn xem mắt con gái mình sao lại đổi màu. Anh mau xem xem.” mẹ cô bỗng hét lên giữ chậc đầu cô quay nhìn bà.
_“Để anh xem. Thật sự đổi màu, nhanh nhanh đi kêu bác sỉ chuyện này sao có thể xẩy ra được.” ba cô lo lắng nhìn cô rồi hai người chạy ra khỏi phòng đi hai hướng khóc nhau kêu bác sỉ.
Cô nhìn ba mẹ đi xa tức tóc chạy vọt vô nhà vệ sinh, Nhìn chính mình trong gương khuôn mặt búp bê, tóc dài qua vai đen thẳng, mắt to, mày nhỏ cong cong, mũi thẳng, môi đầy đặn vì đang bệnh nên không có huyết sắc, là bộ dáng cô 7 tuổi. 
Không những ba mẹ, cô cũng trẻ lại. Không đúng cô bị xe tông không thể còn sống cách giải thích duy nhất là, là cô sống lại, sống lại lúc còn nhỏ. Lúc cô còn ba mẹ yêu thương. Cô vừa khóc vừa cười “thật tốt quá, thật tốt quá.” Gia Hân trước lúc chết có mong muốn làm lại cuột đời, không ngờ ông trời cho cô sống lại vậy cô sẽ không phụ một kiếp này của mình.
Nhìn chính mình trong gương cô mỉm cười, cô nhớ lại lúc nãy mẹ nói mắt cô có vấn đề. Cô chăm chú nhìn mắt của mình. Nó không có màu đen như trước mà là màu tím. Sao mắt cô lại màu tím trong dòng họ không ai có mắt màu tím cả. Đúng lúc bên ngoài có tiếng động, chắc là ba mẹ cô kêu bác sỉ đến rồi. Vừa bước ra ngoài cô được mẹ chạy toi ôm đến giường trách móc.
_“Cái con bé này, con chạy đo đâu vậy hả, con có biết nguòi nhà lo cho con không hả?”
_“Mình đừng la nó nữa, cho bác sỉ kiểm tra cho con cái đã.” ba cô lên tiềng giải vây cho cô, nếu không, mẹ cô bè có thể nói tới cả ngày không ngừng.
_“Thật ngại quá bác sỉ, nhờ bác xem cho cháu nó ạ.”bà ngượng ngùng tránh chổ cho bác sỉ khám, lúc bà không thấy con gái bà rất lo lắng nên không để ý.
_“Không sao đâu. Nào, cháu cho bác xem mắt cháu được chứ.” câu đầu là nói với mẹ Gia Hân, câu sau là nói với Gia Han. Gia Hân gật đầu với bác sỉ.
Bác sỉ xem xét một lúc trong mắt điều là nghi hoặc và kinh ngạc. Ông chưa bao giờ gặp loại tình huốn này mặtmôt người sao lại đổi màu được thật kỳ quái. Mấy y tá theo bác sỉ vào cũng ngạc nhiên không kém điều mở to mắt nhìn cô. Một lúc sau ông mới lên tiếng.
_“Kì quái, sao mắt lại đổi màu.”
_“Bác sỉ con tôi không sao chứ, không có chuyện gì phải không.” ba mẹ cô tiếng lên hỏi ánh mắt lo lắng, chờ mong nhìn bác sỉ.
_“Theo tôi thì chaube1 không có gì đáng lo, có lẻ chỉ sốt cao quá tế bào thay đổi nên màu mắt mới đổi màu, không đáng lo ngại, mọi người yên tâm. ” ông trầm ngâm một lác rồi nói với ba mẹ cô.
Cô nhìn chằm chằm ông bác sỉ, cô không biết tại sao lại nhìn thấy một con bươm bướm trắng đậu trên vai ông cách đập vào vai ông, hình như không không hề hay biết thì phải. 
Cảnh trước mắt cô bỏng nhiên thay đổi làm cô kinh ngạc chưa hết bàng hoàn thì cô bị cảnh này dọa sợ xanh mặt. Cô thấy có vài người xong vào nhà ông bác sỉ lục tung cả nhà lên, trong nhà còn một bà lão và hai đứa bé, chúng lôi bà lão ra sau đó dùng cây đánh vào người bà, họ nói gì thì cô không nghe thấy chỉ thấy bà lão lắc đầu rồi lại bị chúng đanh cho tới chết. Cô run gẩy nhìn chúng kéo xác bà ra ngoài rồi vào phòng trói hai đứa bé lại quăng vào cái giếng  cạn đậy nấp lại rồi bỏ đi. Hình ảnh biến mất trước khi mất hiện lên ngày tháng của sự việc vừa xảy ra 12/3/1978.
Hình ảnh kia biến mất trở về thật tại mẹ cô ôm cô thật chặt giống như sợ cô có chuyện gì, mọi người trong  phòng cũng nhìn cô.
_“Có chuyện gì? con gái nói ba nghe, sao con lại hét lênva mặt xanh thế kia ” ba cô lo lắng nhìn cô hỏi.
Cô nhớ chuyện vừa xảy ra, rồi nhìn ông bác sỉ, sau đó trực tiếp bỏ qua câu hỏi của ba nhìn ông bác sỉ hỏi.
_“Hôm nay là ngày mấy.” giọng Gia Hân ruu ruu hỏi.
_“ngày 12 tháng 3 năm 1978” ông bác sỉ chầm chậm trả lời, ông có cảm giác bất an trong lòng, một dự cảm chẳng lành ập tới.
_“Hiện..hiện giờ trong nha bác có mấy người.” nghe thấy là ngày 12/3 cô đã run lên cầm cập. Mẹ cô thấy vậy vội vàng vỗ vỗ lưng cho Gia Hân. Bà không biết làm gi cả chỉ có thể an ủi và ôm con gái vào lòng.
_“1 lớn 2 nhỏ, sao thế cháu có chuyện gì à.”ông nghi hoặc hỏi.
_“Bác mau về nhà, mau về đi” cô hoảng hốt nhanh chóng nói.
_“Chiều bác mới có thể về giờ bác phải làm việc nữa” ông chầm chậm trả lời mặt dù lòng ông kêu gào phải về nhà, về nhà.
_“Bác mau về nha nếu không bac sẽ không có thể nhìn thấy người thân của bác nữa mau mau về nhanh đi bác” cô thoát khỏi vòng tay mẹ nhảy xuống giường chạy lại nắm tay ông kéo di. cô quay sang ba nói“Ba nhanh đưa mẹ đi cùng đến nhà bác”
Mọi người ngơ ngát nhìn cô kéo ông bác ra khỏi phong. Ba mẹ tức tóc xông ra chạy theo cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.