Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 70: tôi cần thời gian để hồi phục






Lưu Giản Đế vừa nói vừa nhếch miệng cười đắc ý, bàn tay ông ta lăm lăm khẩu súng, luôn trong tư thế sẵn sàng bóp cò.
Gương mặt anh tuấn của Lục Nghị Phàm vẫn rất bình tĩnh. Anh đưa tay vuốt nhẹ cằm Cửu Châu, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cô say đắm, giọng nói có chút ngân nga:
- Ông căm hận tôi đến mức dày công giăng bẫy mà gi3t chết quân sĩ của tôi ư?
Ánh mắt Lưu Giản Đế có chút xao động. Ông ta không đáp, ngầm xác nhận những lời Lục Nghị Phàm nói là sự thật. Hoàn cảnh hiện giờ của Lục Nghị Phàm và Cửu Châu quả thực vô cùng nguy hiểm. Đối diện là kẻ thù mười năm chỉ muốn sống chết một lần với anh, Lục Nghị Phàm vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
- Ông Lưu, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc theo lệnh chỉ đạo.

Từ phía đằng sau, một cô gái khả ái chầm chậm bước tới. Trong đoàn người này còn có phụ nữ, chứng tỏ cá tính của cô ta cũng không phải dạng mềm yếu. Ngay khi hai mắt cô ta chạm vào Lục Nghị Phàm, Cửu Châu đã trông thấy có chút gì đó khác thường.
Lưu Giản Đế vô cùng thỏa mãn, lập tức gật gù ra vẻ đắc ý:
- Được! Làm tốt lắm, Hương Diên!
Hương Diên cúi thấp đầu, mỉm cười thật xinh đẹp, đôi hàng mi khẽ rung.
Dưới hầm mộ này, nụ cười của cô càng thêm ma mị, chốc chốc lại đưa mắt liếc trộm Lục Nghị Phàm.
Cửu Châu cùng Lục Nghị Phàm bị dồn ép tới sát chân vách. Tuy nhiên, đôi tay vững chắc của anh vẫn luôn vòng qua eo Cửu Châu, tựa hồ như đang che chở cho cô. Lưu Giản Đế chưa vội ra tay với họ. Ông ta bước về phía Dương Vĩ, kéo khóa mở balo, sau đó lôi ra một tấm bản đồ đã sờn cũ, nhếch miệng giải thích:
- Mày yên tâm đi. Tao sẽ cho hai vợ chồng mày được sống thêm vài tiếng nữa. Đợi sau khi cướp được tiền vàng ở đây, tao sẽ tiễn chúng mày cũng chưa muộn.
Thì ra, ngoài mục đích gi3t chết Lục Nghị Phàm, Lưu Giản Đế còn có âm mưu trộm mộ nữa. Sự tham lam của ông ta khiến Lưu Giản Đế đã ra tay tàn nhẫn tới mức sẵn sàng dụ hoặc, gi3t chết ba mươi quân sĩ của Lục Nghị Phàm để làm mồi câu dụ anh tới Ai Cập.
Lục Nghị Phàm dù có sức khỏe và võ công tài giỏi đến mấy, tuy nhiên, dưới sức ép chênh lệch về số đông như thế này, anh cũng phải nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.

- Chúng ta đi thôi!
Lưu Giản Đế phẩy tay ra hiệu. Hai vợ chồng Lục Nghị Phàm bị chúng dồn ép đi vào giữa, xung quanh là đám thuộc hạ tay lăm lăm vũ khí, đề phòng nếu hai người phản kháng sẽ thẳng tay bắn chết.
Đi đầu là Hương Diên. Cô mặc bộ quần áo màu đen bó sát, mái tóc búi cao, gương mặt khả ái, dáng điệu mạnh mẽ, lấn át cả đám đàn ông xung quanh.
Lưu Giản Đế vừa xem bản đồ, vừa dùng la bàn chỉ theo hướng Tây, mục đích của ông ta đó là tìm kiếm gian thờ chứa quan tài vua Ai Cập.
Đoàn người đi lòng vòng chừng độ hai tiếng, tuy nhiên, hầm mộ chính vẫn chưa trông thấy đâu mà cơ thể đã thấm mệt. Nhìn thuộc hạ bắt đầu đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, bước chân có phần chùn lại, Lưu Giản Đế liền hạ lệnh tìm chỗ nghỉ ngơi ít phút.
- Cửu Châu, em còn sức không?
Lục Nghị Phàm thì thào bên tai Cửu Châu, ngữ điệu lo lắng mà hỏi thăm cô.
Trước rắc rối lần này, Cửu Châu tạm thời cho phép bản thân quên đi sự việc đáng xấu hổ xảy ra lúc trước. Điều quan trọng bây giờ đó là phải kết hợp cùng Lục Nghị Phàm tìm cách thoát khỏi chỗ nguy hiểm này.
Đám thuộc hạ nhanh chóng mở balo, dựng lên vài tấm lều tạm bợ. Vì đề phòng Lục Nghị Phàm bỏ trốn, do vậy Lưu Giản Đế đã ép anh cùng Cửu Châu phải vào bên trong một chiếc lều, xung quanh có thuộc hạ ngồi canh chừng.

Lều của Hương Diên nằm giữa. Ngay khi dựng xong, cô ta liền vào luôn bên trong để nằm nghỉ.
Trong căn lều nhỏ tăm tối, Lục Nghị Phàm cùng Cửu Châu ngồi yên lặng yên bên nhau, tâm tư không ngừng bủa vây những suy đoán sâu xa. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt mở lời trước:
- Tại sao anh không trực tiếp gi3t chết đám người Lưu Giản Đế mà lại quyết định để cho chúng bắt giam thế này?
- Em nghĩ tôi còn sức?
Lục Nghị Phàm cong môi hỏi lại. Cửu Châu khẽ nghiêng nghiêng đầu, có chút thắc mắc. Sức mạnh của Lục Nghị Phàm không phải dạng tầm thường. Để đối phó với đám người này, Cửu Châu tin chắc anh thừa sức.
Trầm ngâm một lát, Lục Nghị Phàm nói tiếp:
- Ân ái với em xong, tôi đã bị vắt kiệt sức lực rồi. Tôi cần thời gian để hồi phục. Em hiểu chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.