Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 144: Kế hoạch thu gọn mẻ lưới






Cửu Châu mỉm cười bước ra, trên tay còn cầm một phiếu khám thai định kỳ, gương mặt xinh đẹp vô cùng rạng rỡ, nhìn Lục Nghị Phàm đến híp cả mắt.
- Bác sĩ nói nhóc con còn bé nên chưa biết được là trai hay gái. Nhưng tim thai rất khỏe! Ây dà, thưa Thống Đốc yêu mến, em chỉ mong tính cách của con không giống anh mà thôi!
Lục Nghị Phàm vươn tay, ôm Cửu Châu vào lòng, không quên xoa xoa xuống bụng vợ mà dịu dàng nhắc nhở:
- Phàm con ở trong bụng mẹ Châu phải thật khỏe mạnh, nghe chưa? Nếu không, đợi khi con ra ngoài, bố sẽ trị tội con đấy!
Cửu Châu đưa mắt lườm anh, sau đó nắm tay Lục Nghị Phàm, cùng nhau vui vẻ trở về.
Ngồi trên xe, ánh mắt Lục Nghị Phàm vẫn còn chau lại, điệu bộ hết sức đăm chiêu. Anh không về biệt thự luôn mà phóng xe thẳng ra ngoài biển lớn, là nơi đầu tiên hai người cùng nhau đến đây dã ngoại.

Cửu Châu đưa tay vục nước biển, tâm tình vô cùng thoải mái. Cô vươn tay ôm lấy cổ chồng, tinh nghịch nhéo nhéo mũi anh:
- Sao hôm nay anh lại đưa em tới đây?
Lục Nghị Phàm không hề trốn tránh, rút từ trong túi ra chiếc điện thoại đời mới, sau đó bật video ban nãy lên cho cô xem. Âm thanh hoan hỉ, k1ch tình trong video đập vào tai Cửu Châu một cách rõ ràng, khiến cô hết sức khó chịu.
- Vợ anh đã kết thù chuốc oán với kẻ nào thế này?
Khóe môi Lục Nghị Phàm cong nhẹ, đoạn đưa tay bế xốc Cửu Châu lên cao, để cô ngồi yên vị trên mui xe. Hai tay anh vòng qua người cô, khuôn mặt hoàn hảo mê đắm cực điểm, chậm rãi ghé sát vào tai Cửu Châu mà nói.
Trước câu hỏi này của chồng, Cửu Châu lại vô cùng bình thản. Cô vắt chéo hai chân, đoạn kéo mạnh đầu anh xuống thấp, nhếch miệng thì thầm:
- Em đói rồi. Đợi em thưởng thức mùi vị của anh một chút đã!
Dứt lời, đôi môi căng mọng của cô hé mở, nhẹ nhàng hôn lên miệng Lục Nghị Phàm, bàn tay thon dài luồn qua tóc anh, say mê đến triền miên, hoang dại.
Lục Nghị Phàm đương nhiên sẽ không từ chối. Anh ôm chặt eo cô, vòng tay cứng rắn nóng bỏng như xích sắt dịu dàng m ơn trớn da thịt cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn lách vào trong khoang miệng, đắm đuối mà hít hà dư vị ngọt ngào.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sóng biển điên cuồng tấp vào bờ cát, hai vợ chồng Lục Nghị Phàm quấn quýt bên nhau không rời, ngọt ngào trao cho nhau nụ hôn thoải mái nhất, say đắm nhất.
Mãi một lúc lâu sau, Cửu Châu mới rời khỏi môi anh. Cô dùng ngón tay trỏ, quẹt nhẹ dọc sống mũi Lục Nghị Phàm, đoạn đắc ý nói:
- Chồng à, anh đã nghe qua câu "vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn" hay chưa?
Lục Nghị Phàm gật nhẹ đầu, nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Ý đồ của Cửu Châu, anh hoàn toàn hiểu. Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?!

Chỉ là, cuộc chiến lần này, Cửu Châu đành phải chịu thiệt thòi.
..............
Biệt phủ Thống Đốc.
Rầm... Choang...
- Mau cút đi, thứ đàn bà lăng loàn. Bổn Thống Đốc không chứa chấp loại phụ nữ trắc nết như cô!
Lục Nghị Phàm cong môi cười khẩy, vung tay ném vỡ tan tành toàn bộ cốc chén đang được bài trí trên bàn. Những mảnh thủy tinh vỡ nát, bị ánh sáng đèn điện phản chiếu càng khắc họa rõ hơn từng đường nét đẹp đẽ của anh. Tuy nhiên, lúc này đây, gương mặt Lục Nghị Phàm đang vô cùng tức giận. Hai bàn tay anh nắm chặt, nghiến răng mà mắng nhiếc.
Dưới nền nhà, Cửu Châu đang quỳ rạp xuống dưới đất, nước mắt lưng tròng khóc lóc van xin:
- Anh phải tin em. Người đàn bà trong video đó không phải là em. Nghị Phàm, anh không thể đối xử với em như thế này được!!!
Lục Nghị Phàm không chịu nghe cô giải thích, kéo tay với lấy túi valy của Cửu Châu, sau đó ném thẳng ra phía ngoài cửa:
- Chết tiệt. Thai nhi trong bụng của cô đâu phải là con của tôi. Cút, cút ra khỏi đây trước khi tôi nghiền nát cô thành bột!
Cơn giận dữ đỉnh điểm này của Lục Nghị Phàm khiến toàn bộ gia nô trong biệt thự đều hít sâu một hơi, không ai dám hé răng nói lấy nửa lời. Kẻ nào người nấy đều cúi gằm mặt, cơ thể không ngừng run rẩy.
- Lục Nghị Phàm, anh vẫn quyết định đuổi em ư?

Cửu Châu quệt nước mắt, nhìn anh bằng ánh mắt uất hận mà hỏi. Thế nhưng, thái độ của Lục Nghị Phàm lại vô cùng dửng dưng. Anh ngồi vắt chân trên ghế, cong môi đáp:
- Đàn bà xung quanh tôi không thiếu. Tôi giữ làm gì loại đàn bà như cô? Mau cút đi cho khuất mắt tôi.
- Được! Tôi đi! Lục Nghị Phàm, anh thật ngu ngốc.
Cửu Châu đứng dậy, nhặt lại valy bị ném, sau đó xoay người bước đi thẳng ra bên ngoài.
Ngay khi vừa ra đến cổng, khuôn mặt xinh đẹp đang hết mực đau khổ, ngập tràn trong nước mắt của cô dần dần thay đổi. Cô rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn giấy mỏng, lau sạch nước mắt, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
Ting... ting...
Bên trong màn hình điện thoại của Cửu Châu là một dòng tin nhắn được gửi từ số máy của Lục Nghị Phàm:
"Vợ cùng Phàm con thật ngoan. Anh sẽ đón hai mẹ con về sớm. Yêu em!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.