Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 128: Đối đầu với hổ đói






Cửu Châu cắm đầu cắm cổ chạy trối trân. Trong bóng đêm lạnh lẽo, sức lực của cô dường như đã kiệt quệ hoàn toàn. Hơi thở yếu ớt ngày một gấp gáp. Cửu Châu đã mệt, thực sự rất mệt.
Xung quanh bốn phía, chỉ là bóng đêm lạnh lẽo vẫn đang không ngừng bủa vây lấy cô. Ngay cả một căn nhà dân tạm bợ, Cửu Châu cũng không hề bắt gặp. Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, toàn thân Cửu Châu đã ướt đẫm. Trong lòng cô bất chợt cô đơn, tủi nhục đầy đau đớn.
Nước mắt hòa lẫn trong màn mưa, tất cả đều chỉ còn là những mảnh tổn thương mỗi lúc thêm cứa sâu hơn.

Trong lúc Cửu Châu đã hoàn toàn mất phương hướng, bước chân bắt đầu trở nên loạng choạng, bị đá nhọn cứa đến bật máu. May mắn thay, cuối cùng cô cũng đã phát hiện ra một căn nhà hoang nằm cách đây khoảng chừng hai mét.
Đôi mắt long lanh của Cửu Châu lập tức lóe sáng. Cô dồn toàn bộ chút sức lực cuối cùng, nhanh chóng rảo bước tới phía căn nhà hoang.
Vừa đặt chân vào bên trong, thứ mùi ẩm mốc, hôi nồng đã xộc thẳng vào mũi của cô. Cửu Châu dựa theo ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, lò dò bước trên đống gạch đá đổ vỡ. Tuy nhiên, cô vẫn không tránh khỏi bị vấp té, cả người nằm sấp xuống mặt đất, bị đám nước bẩn bắn tóe lên mặt.
Ôi!!!
Cửu Châu đau xót lồm cồm bò dậy, đưa tay quệt ngang dòng nước mắt mặn chát đang chảy tràn trên khóe mi. Cô hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn lên vầng trăng khuyết trên bầu trời đen thăm thẳm. Hàng loạt câu hỏi không những diễn ra trong đầu cô. Liệu rằng Lục Nghị Phàm có tới tìm cô hay không? Nhưng mà... đôi chân của anh đang bị thương như thế, ít nhất phải cần một tháng để hồi phục hoàn toàn. Cơ hội gặp lại này, có lẽ sẽ không thể nào xảy ra được nữa.
Đì đùng... Đoàng... Đoàng...
Tiếng sấm sét bất ngờ nổ lớn, tia chớp kh ủng bố rạch ngang bầu trời. Cửu Châu giật nảy mình, sợ hãi lùi dần vào bên trong nhà hoang tránh mưa.

Nơi này có lẽ đã được xây dựng từ hơn hai mươi năm về trước, hiện tại đã tan nát, hoang tàn đến đáng thương. Sau khi quan sát một lúc, cuối cùng Cửu Châu cũng tìm được một góc tường tương đối khô thoáng, bèn nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi. Hơi ẩm thấm vào cơ thể cô, khiến cô bất giác run lên vì lạnh.
Một thân một mình, đối diện với bốn bể là bóng đêm ồn ã, Cửu Châu có chút sợ sệt. Cô đưa tay xoa xoa lên chiếc bụng đói, tựa lưng vào thành tường mà lim dim ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Cửu Châu chợt bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Từ phía đường nhỏ, bóng dáng một con thú lớn đang chầm chậm tiến về phía Cửu Châu. Đôi mắt nó sáng quắc, phát ra ánh xanh, thỉnh thoảng còn lè lưỡi li3m mép, xem chừng đang rất đói.
Ực!
Cửu Châu nuốt một ngụm nước bọt, theo phản xạ tự động lùi ra phía sau. Con thú càng tiến đến gần, Cửu Châu càng nhìn rõ được ngoại hình của nó.
Đây vốn là một con hổ lớn, chòm râu đã bạc phếch, chứng tỏ tuổi đời của nó cũng phải trên mười năm. Răng nanh vàng ởn còn dính chút thịt thừa bốc mùi hôi thối, phả vào mặt Cửu Châu, khiến cô lập tức muốn nôn thốc nôn tháo.

- Súc sinh!
Cửu Châu hừ lạnh, bàn tay cố gắng lần mò tìm kiếm đồ vật phòng vệ. Thế nhưng, xung quanh căn nhà kho này hầu như chỉ có gỗ mục và một vài viên gạch ngói vỡ nát.
Con hổ bước từng bước chậm rãi xung quanh Cửu Châu, khịt khịt mũi đánh hơi, móng chân sắc bén bắt đầu chỉa ra, chuẩn bị tư thế vồ mồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.