Thời Hoàng Kim

Chương 6: Tình yêu thời cách mạng (6)





Nếu tôi là người mất trí nhớ và bắt đầu hồi phục trí nhớ từ một đêm mùa hè năm 1974 thì Vương Nhị trông thấy một cô gái chừng hăm ba tuổi da nâu nhạt nằm trần truồng trên giường. Cô gái giống như người Indian có hai bím tóc, chẻ ngôi giữa. Sau này Vương Nhị hay đến nhà cô, bao giờ gội đầu xong cô cũng rẽ ngôi như thế, như đánh dấu vậy, nếu từ đó bổ đôi thì cơ thể thành hai phần giống nhau. Mỗi khi chải đầu cô đều khỏa thân soi gương. Trong ánh đèn vàng tối, Vương Nhị lại gần cô mới nhận ra tóc cô nâu sẫm, lông mi cong và màu mắt hơi vàng, đồng tử không tròn mà có hình ôvan. đầu v* cô rất sẫm màu, nhưng cô không cho nhìn kỹ, cô kéo chiếc khăn trải giường che lên. Người con gái có cặp môi đầy đặn, lưỡng quyền cao, cánh tay mập. Cô là Hải Ưng  x  . Tôi thấy cô như được đúc bằng đồng, mấy phút trước đây tôi và cô ngồi hai đầu giường cởi quần áo, không nói một lời nhưng cô cười hì hì. Lúc cởi áo ngoài người cô đánh lửa lách tách xanh xanh, Vương Nhị đụng vào người cô điện giật tê tê. Thế rồi hai người làm tình với nhau. Anh và cô đụng vào nhau không hề có cảm giác hưng phấn, không mạnh bằng điện giật trước đó nhưng khi giao hợp vẫn rất hăng – hoặc nói là chiến đấu không biết mệt. Nhưng điều đó đã không còn nghĩa lý gì. 
Vương Nhị và Hải Ưng  x  làm điều đó trong cảm giác không thoải mái, như là không phải lần đầu mà là đã hàng ngàn hàng vạn lần. Đầu giường vắt cái quần lót màu đỏ tươi của cô gái, gian buồng chỉ có một cửa sổ rất cao, không chấn song. Không khí ẩm ướt, có mùi bụi và mốc. Mấy con bọ đang bò trên đất, nơi có mấy cái hòm buộc dây thừng như vừa chuyển từ đâu đến. Một ngọn đèn mười lăm oát dây tóc hình chữ W, hắt ra ánh sáng vàng úa. 
Vương Nhị ngửi thấy trên người cô có mùi mỡ cừu nhưng dịu mát không nặng nề. Cô có cái cằm đầy đặn, dưới tai có cục thịt thừa, Hải Ưng  x  lúc nào trông cũng ngô nghê. Tôi bảo tất cả những cái đó có ý nghĩa quan trọng nằm ngoài ngôn từ. Người cao lớn, tóc rẽ ngôi giữa, hai bím tóc lớn, mặc bộ quân phục cũ, thời cách mạng là làm được cán bộ, bất kể cô nghĩ gì, bất kể cô có thích làm hay không. Hải Ưng  x  bảo từ nhỏ đã ăn mặc thế, từ nhỏ đã làm cán bộ. Bất kể đến đâu, người ta cũng bảo cô làm cán bộ. Người như Vương Nhị ngũ đoản, đầu bù tóc rối mặc quần áo đen, chắc chắn không thể làm cán bộ. Quả nhiên Vương Nhị không bao giờ làm cán bộ. 
Nếu Hải Ưng  x  là người mất trí nhớ và bắt đầu hồi phục trí nhớ từ một đêm mùa hè năm 1974 thì cô sẽ nhớ một người có bộ mặt xấu xí, người đầy lông lá đè lên người cô. Khoảnh khắc đó như cái nêm đóng chốt vào ký ức cô, kết nối giữa trí tưởng tượng và sự thật. Về sau cô cứ xem đi xem lại cái của quý của anh, cô rất kinh ngạc, trên thế giới này lại có thứ lạ lùng đến thế, xấu xí đến thế cô tưởng tượng chỉ có thể mọc trên con quỷ độc ác. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bị đánh, chưa bị đói, chưa bị gọi là đồ lợn. Cho nên cô thấy vô cùng kỳ quặc. Cô thấy mình như vừa bị tra tấn, cưỡng hiếp, chịu đau đớn nhưng chưa khai ra ai. Nhưng con người nhỏ con đó nói: Chẳng có tra tấn cưỡng hiếp gì cả. Anh ta không cần cô khai ra ai. Một gáo nước lạnh giội lên đầu. 
Người nhỏ con đó có bộ mặt như đẽo bằng rìu, dưới đuôi mắt mọc lông đen nhánh, da trắng hồng. Đó là Vương Nhị. Anh ta cởi hết quần áo, để lộ ra tấm thân đầy lông, làm cho Hải Ưng  x  rất lạ và thích thú. Cô ta bảo anh trông như con báo và dễ nghĩ xấu về anh và bảo anh đã cưỡng hiếp cô ta. Anh không muốn nghe. Cô ta lại bảo anh chà đạp cô ta, anh bảo nếu cô cứ nói như thế thì cũng được. Về sau cô được đằng chân lân đằng đầu, nói anh đã chà đạp cô ta một cách tàn nhẫn. Anh cũng chẳng muốn nghe, nhưng cô ta lại không thích nghe những từ khác thí dụ: hai người gian díu, sống chung như vợ chồng. Anh chỉ muốn nói rằng nếu chuyện này bại lộ, lãnh đạo truy xét thì cả hai đều chịu trách nhiệm. Ý nghĩ đó có vẻ rất con buôn. 
Đây cũng là chuyện của tôi và tôi không dám tin là nó diễn biến đến mức như thế. Tôi căm ghét cô ta đến mức không thèm nói chuyện kia mà? Không phải là cô ta đã truy hỏi từng chuyện của tôi với cô sinh viên, nghe xong còn nói “ghê tởm” hay sao? Nếu tất cả đều là sự thực thì những gì tôi trông thấy hiện nay chỉ có thể giải thích là: Có người đã sắp đặt rất kỹ càng, đưa con Hải Ưng  x  đến với mục đích bức tôi phải phát điên và khi tôi tin vào sự giải thích đó thì tôi đã điên thật. Tôi có lý trí của một người bình thường cho nên tôi biết nghĩ thế nào là điên. Tuy vậy tôi vẫn nghĩ theo hướng đó. Câu chuyện này chỉ có thể giải thích rằng tôi sinh ra trong thời kỳ cách mạng. 
Trước đó tôi còn nhớ cô ta đã có lần định đánh tôi, nhưng tôi quên mất lý do vì sao. Khi cô ta định đánh, tôi đã tóm lấy cổ tay cô ta, vặn chéo ra sau bẻ cô ta gập lưng xuống. Lúc đó tôi thấy gáy cô ta đỏ lên và toàn thân run rẩy. Khi tôi buông ra, mặt cô ta đỏ gay đỏ gắt cười toe toét và nhào vào tôi. Một việc ngoài dự đoán, vì tôi thấy đây không phải chuyện cười và càng không thấy đáng cười ở chỗ nào. Cho nên tôi đẩy cô ta ra và bảo: nghỉ một chút đi. Tôi và cô ta cùng ngồi xuống nghỉ và tôi vẫn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa thấy mình đúng là khúc gỗ mục không thể đẽo thành cái gì được cả. Lúc đó cô ta chỉ lặng lẽ cười. Nhưng kiểu cười như thế bảo là khóc cũng được. 
Sau đó cô ta dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ, tự cởi quần áo. Cử chỉ ấy đã xua tan mối nghi ngờ của tôi. Thế là tôi biết chúng tôi phải làm gì, vả lại trong chuyện này tôi cũng có chút ít kinh nghiệm, tôi đến cởi giúp nhưng cô ta đẩy ra và nói: để tôi tự làm. Giọng điệu vẫn có vẻ dữ dằn lắm làm tôi phải đứng sang một bên, đóng vai chàng ngố. Khi chỉ còn trên người mảnh quần lót đỏ, cô ta nhoài ra giường dang rộng chân tay thành hình chữ X to tướng, nhắm mắt lại và nói: “Làm đi! Đồ khốn! Làm đi! Đồ khốn kiếp! Làm đi!”. Cô ta nhắc đi nhắc lại như điệp khúc, còn tôi thì lúng túng. Có lúc hình như cô ta rất đau, kêu thầm trong cổ nhưng lập tức ngẩng đầu lên, tỏ ra kiên quyết, hai tay bấu chặt mép giường. Tóm lại là khá kỳ quặc. Chuyện xảy ra vào đầu tháng năm, giữa một thanh niên bị “giúp đỡ giáo dục” và bí thư chi đoàn. Tôi nghĩ điểm này cũng chẳng có gì lạ. Toàn quốc có bao nhiêu là nữ bí thư chi đoàn, bao nhiêu là nam thanh niên bị “giúp đỡ giáo dục”, cũng khó tránh xảy ra vài chuyện như thế này. Là một người đã học toán xác suất thống kê, tôi hiểu rõ điều đó. Nhưng là một đương sự trong câu chuyện thì tôi lại chẳng hiểu ra thế nào cả. 

Tối hôm đó còn chuyện nữa: Hải Ưng  x  mặc chiếc áo lót dệt kim nhàu nát, cởi ra xong vội nhét ngay xuống dưới gối. Vương Nhị còn thấy da cô ta hơi xanh vì toàn mặc quân phục cũ. Còn chuyện định đánh tôi, cô ta giải thích rằng vì tôi toàn giả ngây giả ngô với cô ấy! Nhưng Vương Nhị không hề nhớ chút gì về chuyện mình đã từng giả ngây giả ngô. Chuyện này phải nhớ lại từng chút một. Cũng có thể không phải là giả ngây giả ngô mà là ngây ngô thật. Khi ở trên giường với cô ta thì tê dại cũng được, ngây ngô cũng được, chuyện cũng xong rồi. Trúng số rồi thì nó thế. Hồi nhỏ tôi đi đâu về, bố tôi trừng mắt xông đến, tim tôi như ngừng đập. Khi bị đánh rồi thì xong chuyện, tuy không tránh khỏi đau đớn bật khóc vài tiếng nhưng cũng chỉ để làm vui lòng ông vì ông đánh mà tôi không khóc thì tội quá. 
Có những lúc Hải Ưng  x  nằm ngửa trên giường, tôi bóp chặt vú cô cảm thấy như đang ép cung cô để tìm cho ra ai đã sai cô kéo tôi đến đây chơi trò này. Nhưng tôi kìm lại vì nếu hỏi thì tôi điên mất. 
Bảo tôi là kẻ cướp vì bộ dạng tôi xấu xí, người đầy lông và đôi lúc còn kêu lên một cách quái gở. Bất kể trong hay ngoài giờ làm, trong nhà máy hay trên phố thỉnh thoảng tôi lại ngẩng mặt lên trời và hú dài, tiếng hú mang âm hưởng của rừng rú. Thực ra đó là hiểu lầm vì không phải tôi hú mà tôi hát, tôi cũng chẳng biết mình đang hát điệu gì, lãnh đạo phải ra lệnh cấm tôi hát cho dù chẳng phân biệt được tôi hát bài nào với bài nào. Vậy mà Hải Ưng  x  lại mê tôi, điều này chắc không liên quan gì với thời cách mạng cả. Từ cổ chí kim, các quý bà đều mê kẻ cướp. Giữa hai chúng tôi đều có cái trái ngược hẳn nhau: cô ta thích cái vẻ kẻ cướp của tôi, tôi không thích mình giống như kẻ cướp. Bởi vì kẻ cướp sẽ bị trừng trị mà tôi thì lại tiếc đời. 
Thực ra Hải Ưng  x  không bảo tôi giống như kẻ cướp mà bảo tôi giống như kẻ thù giai cấp, nhưng tôi nghĩ hai thứ cũng na ná như nhau. Tôi nghe cô ta nói mà toát mồ hôi hột. Trước đây tôi nghĩ mụ Lỗ và cô ta gây chuyện với tôi chỉ là chuyện ngẫu nhiên, không biết rằng mình đã chạy sang phía phản cách mạng. Về sau Hải Ưng  x  lại an ủi tôi: Không sao đâu, anh chỉ giống kẻ thù giai cấp chứ không phải là kẻ thù giai cấp. Nghe vậy tôi thấy hơi khó chịu. 
Nếu tôi không hiểu sai thì trở thành kẻ thù giai cấp là trúng số độc đắc của cách mạng rồi. Về mặt này tôi có đôi chút hiểu biết. Năm 1966, một anh bạn học của tôi nhỡ tay làm hỏng bức ảnh Mao Chủ tịch, anh ta sợ quá lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết. Về sau anh ta không bị bắn chết toi, nhưng cũng gần như thế. Ai đã từng trải qua thời kỳ cách mạng đều thừa nhận rằng, trúng số độc đắc là một việc vô cùng kích thích, không có gì bằng. 
Hồi mười ba mười bốn tuổi, tôi hay một mình đến Di Hòa Viên chơi, bao giờ cũng đến nơi yên tĩnh sau núi, khi đó còn là một vùng đất bỏ hoang, thấy một đôi nam nữ ngồi đối mặt nhau như hai con ngỗng đất. Sau một hai giờ tôi quay lại vẫn thấy hai con ngỗng ở đó. Tôi đảm bảo rằng trong thời gian đó họ không hề nói câu nào, cũng không hề động chân động tay. Tôi trông thấy rất khó chịu bèn leo lên phía trên, tìm một hòn đá to lăn xuống rồi nấp nguyên tại chỗ chờ họ lên tính sổ với tôi. Chờ mãi không thấy họ lên, tôi đi xuống xem sao, thì ra họ đang ở một nơi gần đấy và vẫn ngồi như thế. Người Bắc Kinh gọi thế là “thẩm thấu”. Có thể tôi đã nghĩ đến một lúc nào đó họ sẽ làm tình một cách lơ ngơ. Tôi không thể chịu nổi. Sau nhiều năm tôi vẫn còn bực mình: người ta giao hợp kiểu ấy tại sao tôi phải khó chịu. Khi tôi và Hải Ưng  x  làm tình thì cũng lơ ngơ thế thôi. 
Thời cách mạng ai cũng “thẩm thấu” cả, như một giọt nước rơi xuống đất lập tức mất đi hình dạng, biến thành khe hở giữa hàng ngàn hàng vạn hạt đất, hoặc sớm muộn gì cũng thành sương bám theo khói bay lên. Nếu giọt nước biết tư duy thì nó không thế. Sau một thời gian ngồi như ngỗng đất, hai người tản đi. Thẩm thấu là ngồi chờ trúng số đen. Cả đời tôi vắt óc ra để nghĩ một điều: làm sao để rũ bỏ được trạng thái thẩm thấu như thế. Đến khi tôi cảm thấy giữa mình và Hải Ưng  x  có một chút thẩm thấu thì tôi cắt đứt ngay (khi ấy cuộc vận động tăng cường trật tự trị an xã hội đã chấm dứt). Điều làm tôi bất ngờ là cô chẳng hề có ý định dan díu với tôi nữa, cắt thì cắt. Điều này cũng đáng ngờ. 

Ngay cổng nhà máy đậu có một cái nhà xí. Một ấn tượng không thể phai mờ là mùi thối nồng nặc, mùa xuân mùi thối mới mẻ bốc lên bừng bừng khí thế, không gì ngăn nổi; mùa hè vừa khai vừa thối, mắt cay, mũi xuống hàng thứ hai; mùa thu mùi thối gắt như băng đá, đi xa mười dặm còn thấy mùi; mùa đông mùi thối đặc sánh như cháo. Mùi thối là một thể lỏng trong suốt tràn ra khắp nhà máy. Khi mụ Lỗ đuổi, nó cản đường tôi chạy, khi tôi ngồi trong phòng con Hải Ưng  x  chịu “giúp đỡ giáo dục” nhìn ra thấy nó lững lờ cuộn lên như khi ta đổ thìa đường vào nước. Mùi thối trong không khí như đường trong nước, hôm trời gió nó quay cuồng như ta lấy thìa quấy lên. Cho nên chưa nói đến nhìn được tia cực tím, ngay mùi thối nhiều người cũng không nhìn thấy được. Nhìn qua không khí thối, mặt trời có màu vàng ệch. Sống trong mùi thối tôi dần dần quên mất cô sinh viên sắc màu, quên cả những gian nan mình trải qua, cũng như mọi người, coi mùi thối chính là số phận của chúng tôi. 
Tôi làm việc ở trên tháp chỉ thấy mùi thoang thoảng. Khi xuống tháp lập tức nó làm cho choáng váng đầu óc và không thấy được mùi thối nữa, nhưng lại nhìn được, có thể nhìn thấy mùi thối trước mặt rẽ sang hai bên khi người ta đi tới và hình thành dòng xoáy phía sau lưng. 
Mỗi khi ra khỏi vùng thối mới thấy không khí trong lành, như vậy rõ ràng không khí thối có thể trở thành động cơ vĩnh cửu chế tạo niềm vui sướng. Bạn cứ chạy vào vùng thối rồi lại chạy ra thế là sướng. Nếu người bạn đẫm mùi thối thì càng tốt vì đi bất kỳ đâu cũng thấy sướng. 
Mùa hè năm 1974, Hải Ưng  x  dẫn tôi đến nhà cô ta. Nhà cô ở phía tây Bắc Kinh, cạnh một cái sân rộng. Cô ta bảo tôi đi xe đạp nhưng tôi bỏ đi xe lâu rồi, đi làm đều chạy bộ. Hai năm sau tôi tham gia chạy thi vòng quanh thành phố được giải năm. 
Chạy khoảng mười kilômét thì đến nơi, người tôi không có chút mồ hôi. Hải Ưng  x  ở trong một khu rộng vuông vắn, có lính gác coi cổng, vào cổng rồi còn đi khá xa, đến tận cuối khu, có một dãy nhà một tầng. Cô ta mở cửa, nhà chẳng có ai, mùi bụi sặc sụa, một chiếc hòm buộc dây thừng đặt trên tấm gỗ, có vẻ như lâu lắm cô ta chưa về đây. Cô ta lấy chổi quét nhà, giá cô ta bảo tôi quét tôi cũng quét, cô ta bỏ hết các tờ báo phủ trên đồ đạc rồi dọn dẹp, giá cô ta bảo tôi làm tôi cũng làm. Khi mọi thứ đâu vào đấy, tôi nghĩ nếu cô ta bảo tôi ngồi xuống thì tôi ngồi. Cô ta ngồi xuống thở, nhưng không bảo tôi ngồi. Tôi đứng nhìn vơ vẩn ra ngoài. Bỗng cô ta đứng bật dậy tát tôi một cái, tôi không đề phòng bị trúng mặt. Cô ta định tát cái thứ hai thì tôi nắm tay cô vặn ngược ra sau rồi buông ra. Cô ta thở hồng hộc, mặt đỏ gay rồi véo má tôi đau điếng, lần này tôi vặn cả hai tay cô ta và định lấy dây trói lại rồi đè xuống hiếp cho một trận – tôi thấy bị kích thích mạnh vì hình như lại trúng số. 
Hôm đó màu trời vàng sẫm, buổi trưa mà u ám sâm sẩm như chiều tối. Khi tôi chạy đến đây, trên đường những xe tải chở đất thả bụi đầy trời như có bão cát. Tôi vừa chạy vừa hát các câu trong vở kịch opera của phương Tây, nhớ câu nào hát câu đó, chẳng câu nào dính vào câu nào. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy mình thật khác người. Người qua đường thấy tôi chạy hùng hục, ai cũng phải nhìn, tôi mặc kệ. Tôi biết Hải Ưng  x  đưa tôi về nhà làm gì, tôi mặc kệ, chẳng nghĩ ngợi gì sất. Hồi đó bất cứ việc gì, phải có một bộ óc đỉnh cao trí tuệ mới hiểu được, tôi thì trí tuệ ở cấp thấp nhất. Tôi đâu có biết tôi đáng yêu. Tôi cũng không biết mình lòng lang dạ sói. Tôi chỉ biết có một câu đố cần giải, giải ra rồi thấy nhạt thếch. 

Trở lại năm 1967, tôi ngồi trên cây, thấy một người bị cây giáo dài xuyên qua ngực, anh ta quay chầm chậm, miệng mấp máy như muốn nói điều gì. Tôi không thể đoán được anh ta định nói gì. Đến khi tôi trúng số đen thì tôi đoán ra. Câu nói đó là “Cùng đường mạt vận rồi”. Tôi nghĩ bất kỳ ai gặp phải điều rủi ro ở nơi nào vào lúc nào cũng là có số trời định sẵn, khi chưa gặp thì bảo mình sẽ tránh, nhưng khi nó rơi xuống đầu thì có muốn tránh cũng không được. 
Tôi vặn hai tay Hải Ưng  x  ra sau lưng, bừng bừng tức giận như khi đánh Chiên Ba, khi bắn đá vào kẻ địch. Sự tức giận hoàn toàn xâm chiếm tôi, tôi cương cứng lên, tóc cũng dựng ngược. Khi đã cùng đường, trúng cái số đen, tôi đành chịu, coi như số trời định. Hải Ưng  x  bỗng nói: Đừng ở đây, ta vào buồng trong đi. Vậy là tôi chưa trúng số độc đắc, tôi trúng số khác. Điều này nằm ngoài dự tính của tôi. 
Từ trong buồng của cô ta, tôi nhìn thấy bên ngoài, những chiếc lá đỏ trên cành dương đung đưa trong gió. Trời vàng như trước khi có bão cát ở Bắc Kinh. Tất cả như thật, nhưng tôi nghĩ nó không nhất thiết phải như thật. Phim màn ảnh rộng cũng làm được như thế này. 
Về sau tôi còn đến khoa thần kinh bệnh viện đại học Bắc Kinh kiểm tra xem có bệnh không. Ông bác sĩ râu ria xồm xoàm lấy nửa que diêm cạy móng tay mãi rồi nói: Nếu anh muốn có một bệnh án giả thì đến bệnh viện khác, bệnh án giả của chúng tôi không dùng được đâu. Có nghĩa là tôi không có bệnh nhưng tôi không hỏi tiếp. Chuyện này thà tôi cứ để trong nghi vấn còn tốt hơn. Cho đến bây giờ nhiều việc tôi không hiểu ra sao, nếu không phải là tôi quá thông mình thì là quá ngu, hai cái phải chọn một. 
Thời kỳ cách mạng qua đi, tôi vào đại học, sống một mình. Sáng tỉnh dậy ra chạy bộ trong sân trường. Sáng nào cũng gặp một cô gái. Cô chẳng nói chẳng rằng, cứ mải miết chạy sau tôi. Tôi cứ chạy, không quay đầu lại. Tôi nghĩ chẳng mấy chốc sẽ bỏ xa cô vậy mà cô vẫn ở sát đằng sau. Lát sau cô bảo: Anh Vương Nhị, anh khỏe thật đấy! Có ăn kẹo không? Lát sau cô lại bảo: Ta cưới nhau đi. Thế là cưới! Đêm tân hôn cô vẫn nhai kẹo, không nói gì, cũng không bảo: “Làm đi, đồ khốn kiếp!”. Về sau, cô đối xử với tôi cực kỳ bừa bãi nhưng không ăn nói kiểu như thế. Điều đó cho thấy tất cả những gì tôi gặp đều là ngẫu nhiên. Vợ tôi là bí thư đoàn, Hải Ưng  x  là bí thư chi đoàn, chẳng khác nhau mấy, nếu không phải ngẫu nhiên thì tại sao tôi vẫn là tôi mà một người bảo tôi là kẻ xấu còn người kia thì không? 
Về sau chúng tôi đi Mỹ, ở trong một căn nhà lầu, chẳng để ý đến ai và chẳng ai để ý đến chúng tôi, một thời gian dài như thế. Sáng nào vợ tôi cũng xuống nhảy dây trên hè đường và bảo tôi cùng nhảy. Cô ấy nhảy dây thực sự đáng nể, một phút hai trăm năm mươi lần. Khi đó tôi gầy và săn chắc nhưng không thể nhảy được như thế – tim không chịu nổi. Cho nên tôi ngờ rằng cô ấy không có tim mà có một cái tuyếc-bin. Ban đêm chờ cho cô ấy ngủ tôi mới nghe thử, hình như có tim nhưng vẫn chưa chắc, mới chỉ chứng minh là có tim, chưa chứng minh được là không có tuyếc-bin. Người tình của tôi có mùi kẹo sữa, nhưng ngửi mãi chẳng thấy vợ tôi có mùi gì. 
Vợ tôi bé nhỏ, trắng nõn nà, rất thích mời người ta ăn kẹo. Chúng tôi đi xe hơi đến công viên Đá Vàng cắm trại. Cô ấy móc kẹo ra cho đôi bạn trẻ bên cạnh. Người ta nói đến bảy tám câu: “  No, thank you  ” nhưng cô ấy vẫn không tha. Tối đến đôi bạn trẻ chui vào cái lều nhỏ tí, trông như chui vào chăn. Vợ tôi kêu to: A! em biết rồi! Cô ấy biết cái gì, tôi không hỏi, bởi vì tôi nói gì cô ấy không để ý thì cô ấy nói gì tôi cũng không để ý. 
Vợ tôi có nhiều cái tật trong đó khó chịu nhất là đấm vào đầu tôi. Nếu tôi đang lái xe mà buồn ngủ thì đấm như thế cũng được, nhưng thường thường cô ấy đấm vô cớ, khi hỏi thì cười tít mắt bảo: Em nhìn cái đầu của anh là lại thấy ngứa tay. Một cái tật nữa là bất kỳ lúc nào và ở đâu cũng thích  ấy  một cái. Trong khu rừng già ở công viên Đá Vàng, cô ấy dang tay kêu lên: Ôi! Cảnh đẹp quá! Ta  ấy  một cái đi! Ô tô đang phóng trên đường hai bên là đồng lúa bát ngát:“Ôi! Đồng lúa đẹp quá! Ta  ấy  một cái đi!”. Trên đường thường xuyên bị cảnh sát gõ cửa kính, ngượng chín cả người. Xong chuyện là vợ tôi khoái chí lắm. Mùa hè chúng tôi lái xe đi khắp nơi, đến đâu cũng  ấy  . Khi làm chuyện đó bao giờ cũng lấy hai chân quặp lấy lưng tôi, miệng nhai kẹo cao su và chăm chú nhìn tôi, đến cao trào thì thổi bong bóng lụp bụp. Cảnh tượng ấy cũng hay hay nhưng không hợp lúc này. Mọi người sống đều có chuyện để nói nhưng chuyện này của tôi và vợ tôi hình như chẳng ăn nhập vào đâu cả. 
Tôi kể rồi, vợ tôi học PE. Cô ấy cũng học một ít về thống kê cho nên nhờ tôi phụ đạo. Tôi lấy câu nói hồi trước của thầy ra dọa. Bọn anh học toán cứ mười người mới có một người hiểu, em vốn học xã hội thì học cái này làm gì. Cô ấy phớt lờ, vẫn nhai kẹo: nói tiếp đi. Tôi bảo cô ấy, có một hiện tượng gọi là  random  , tức là nó có thể thế này, có thể thế khác, hoàn toàn bất định. Cô ấy bảo đúng quá. Về sau tôi mới biết cô ấy là thiên tài về mặt này. Mượn cách nói của thầy thì không phải mười mà trăm người mới có một. Tôi bảo chúng ta tồn tại được là ngẫu nhiên, cô ấy bảo đúng quá rồi còn gì, cô ấy còn nói rằng trong một giây cô ấy có những ý nghĩ gì cũng là ngẫu nhiên. Vì vậy chẳng hề bận tâm sau đó mình nghĩ gì và gặp phải chuyện gì. Ai ngờ được một thiên tài mà khi đi thi đạt loại C. Tôi nghĩ mình phụ đạo chưa tốt, rất xấu hổ. Không ngờ cô ấy bảo: tốt quá đi chứ, chưa bị  down  , để chúc mừng điều đó, ta  ấy  một cái đi. Tôi ân hận vì phụ đạo chưa tốt, cho nên không  ấy  nổi. 
Bây giờ tôi hiểu  random  như thế này – ta không biết được tại sao ta lại đến cái thế gian này, tại sao lại gặp phải chuyện đang xảy ra, tất cả là ngẫu nhiên. Trước khi ta ra đời ta hoàn toàn có thể không bao giờ ra đời. Trước khi tôi gặp Hải Ưng  x  , tôi hoàn toàn có thể không bao giờ gặp cô ta. Mọi chuyện liên quan đến tôi cứ như là gieo súc sắc. Đối với tôi đó là cái lẽ sâu xa, nửa đời người hao tâm tổn sức mới ngộ ra, nhưng đối với vợ tôi thì: ôi, đúng quá rồi còn gì! Theo cách nói của cô ấy thì tôi và cô ấy cưới nhau là hoàn toàn ngẫu nhiên, thực ra cô ấy có thể cưới bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này. Cô ấy thiên tài như thế đó. Một thiên tài như vậy là không học toán, lại đi hướng dẫn thể dục, thật phí quá. 
Tình cảm vợ chồng tôi rất tốt, sinh hoạt tình dục hài hòa, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi không chút nào nghi ngờ cô ấy. Trước hết cô ấy lấy tôi chưa có đầy đủ lý do; thứ hai, thể chất cô ấy rất đáng ngờ, cuối cùng là cô ấy có lúc tỏ ra rất thiên tài, có lúc lại ngờ nghệch. Làm sao mà biết được cô ấy có giả vờ ngớ ngẩn hay không. Tôi cảm thấy tất cả đằng sau thái độ đó đều đáng ngờ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.