Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào

Chương 4: Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh




Gương mặt anh tuấn, trong nháy mắt khi anh mở mắt ra, một loại khí thế sắc bén nguy hiểm tràn ngập trong phòng bệnh.
Nam Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, môi cô còn đang kề sát môi anh, ngây ngốc nhìn Hoắc Vân Tương.
Hoắc Vân Tương hơi cau mày, lẳng lặng nhìn gương mặt cô gái đang gần trong gang tấc.
Đôi mắt kia giống như chứa đựng những vì sao sáng chói trên bầu trời.
Bầu không khí yên tĩnh có phần xấu hổ.
“Cô còn muốn hôn đến khi nào nữa?”
Nam Kiều vội vàng đứng lên, vẻ mặt xấu hổ nhưng không mất đi lễ phép mỉm cười nói.
“Tôi chỉ muốn nói… Vừa rồi tôi đang cứu anh, anh tin không?”
Ánh mắt của Hoắc Vân Tương chứa đựng lạnh lùng và đề phòng, vẻ mặt rõ ràng đang thể hiện: Tôi có điên mới tin cô.
“Ha ha ha, anh không tin à.” Nam Kiều cười gượng.
Đừng nói anh không tin, ngay cả chính bản thân cô cũng không tin.
Vừa rồi tình huống kia, nhìn thấy thế nào cũng giống như cô là kẻ biến thái đang ngấp nghé sắc đẹp của người ta.
Anh hôn mê, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, lại cố tình tỉnh ngay lúc cô hôn lên môi anh.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tương lạnh lùng âm trầm, giọng nói lúc lên tiếng lạnh lẽo lại khàn khàn.
“Cô là ai?”
“Tôi là ân nhân cứu mạng của anh.” Nam Kiều cười hì hì.
Tuy anh không tin, thế nhưng cô thật sự là ân nhân cứu mạng của anh.
Chỉ là cô cứu được anh một mạng, đồng thời cũng hưởng chung giá trị sinh mệnh với nhau, việc này xem như hòa nhau.
Hoắc Vân Tương nheo mắt lại, hiển nhiên anh không tin lời giải thích hoang đường này của cô.
Anh nghiêng người, chuẩn bị bấm chuông gọi người đến.
Một con mèo đen tròn vo ngồi xổm trên gối đầu của anh, ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua anh, sau đó từ từ giẫm lên trên người anh, đi đến bên giường.
“Làm phiền đến anh rồi, để tôi đi gọi người nhà của anh vào.” Nam Kiều một tay bế mèo vào trong ngực, một tay mở cửa ra nói: “Anh ấy tỉnh rồi, mọi người vào đi.”
Bà cụ Hoắc mừng rỡ chạy vào trong phòng bệnh, nhìn thấy người hôn mê một tuần thật sự đã tỉnh lại.
“Thành Huân, con nhanh gọi bác sĩ đến kiểm tra xem thế nào.”
Hoắc Thành Huân cảm thấy khó tin, lập tức để y tá đi gọi bác sĩ đến làm kiểm tra.
Mấy bác sĩ đi đến, sau khi làm kiểm tra kỹ càng, vẻ mặt không thể tin được nói.
“Các chỉ số sức khỏe của anh Hoắc đây đều đã khôi phục bình thường.”
Quá kỳ lạ, mấy ngày nay bọn họ làm đủ loại xét nghiệm, nhưng đều không tìm ra được nguyên nhân khiến anh hôn mê.
Thế nhưng các chỉ số sức khỏe đều cho thấy, anh sống không quá ba ngày.
Hiện tại anh thế mà tỉnh lại.
Hơn nữa hoàn toàn không có dáng vẻ như bệnh nặng mới khỏi, ngược lại giống như ngủ một giấc mà thôi.
Bà cụ Hoắc đưa tay lên che ngực, nhìn về phía Hoắc Thành Huân rồi nói.
“Nhanh, con nhanh đi nói cho Thục Ninh biết, để con bé đừng lo lắng.”
“Vâng, con đi thông báo cho cô ấy ngay đây.”
Hoắc Thành Huân vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đi thông báo cho vợ mình vừa mới ngất xỉu, để bà ấy biết được tin tức tốt này.
Hoắc Vân Tương nhìn dáng vẻ vừa mừng vừa sợ của người nhà mình, anh có phần không hiểu, hỏi.
“Bà nội, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bà cụ Hoắc đứng ở bên giường bệnh, đưa tay nắm lấy tay anh, vỗ lên mu bàn tay của anh, chậm rãi nói.
“Cháu ở trong công ty đột nhiên ngất xỉu, nằm ở trong bệnh viện hôn mê suốt bảy ngày, bác sĩ đều nói không thể cứu nổi, may mắn… May mắn chúng ta tìm được Nam Kiều, cô bé đến chưa tới nửa tiếng, cháu đã tỉnh lại.”
“Đại sư Hoằng Quang nói rất đúng, cô bé này quả nhiên là quý nhân trong cuộc đời cháu.”
Hoắc Vân Tương nhíu mày, nhớ đến vừa rồi mở mắt ra đã nhìn thấy cô gái đáng yêu và… Con mèo mập mạp đã giẫm lên người anh nữa.
Cô đã cứu anh.
Cô nhân lúc anh hôn mê bất tỉnh để cưỡng hôn anh, việc này gọi là cứu được anh ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.