Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 5:




Việc này không thể tính như vậy, Lâm Phong phát huy đại nghị lực không ngừng quấn lấy Dạ Nhi tiểu la lỵ.
Tiểu la lỵ tính khí thật tốt cũng có chút không kiên nhẫn, vung tay nói:
- Phong ca ca, không phải Dạ Nhi coi thường huynh, muội cảm thấy xem như cho huynh yếu quyết luyện khí, huynh cũng không luyện được!
Mặt Lâm Phong tối sầm, tiểu nha đầu, ta có kém như ngươi nói sao, ta cũng không tin ba ngưu nhân sẽ nhìn nhầm, ta được tuyển chọn, tất nhiên có nguyên nhân được tuyển chọn.
- Vậy muội nói cho ta nghe yếu quyết luyện khí một chút đi, nếu không luyện được ta theo họ của muội!
Lâm Phong nổi giận nói.
Dạ Nhi cười hắc hắc, rõ ràng là tiểu la lỵ, lại có loại cảm giác cáo già, đưa ra hai ngón tay nhỏ.
- Muội muốn đổi năm món ăn!
Lâm Phong đưa tay đánh rụng hai ngón tay của nàng, cũng không biết ai dạy toán học cho nàng, hai lại biến thành năm.
- Được!
Đừng nói năm món ăn, năm mươi món ta cũng đổi, ta xuyên qua hơn nửa năm, ngay cả cánh cửa tu tiên cũng không sờ đến, thật ném mặt mũi của người xuyên việt a.
Dạ Nhi nhìn hai bên một chút, lúc này mới lén lút đưa cái đầu nhỏ qua, ở bên tai Lâm Phong lặng lẽ nói:
- Thể nhập tự nhiên, vi bãi hám thiên trụ...
Lâm Phong chăm chú lắng nghe, nhưng không có tác dụng gì.
Thời điểm xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Lâm Phong cảm thấy Trương Vô Kỵ cực kỳ ngưu bức, một câu ‘hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió mát lướt núi đồi, hắn hoành tùy hắn hoành, minh nguyệt chiếu đại giang.’
Loại công pháp khái niệm này cũng có thể lĩnh ngộ ra võ học cái thế, bộ não kia nên lớn đến bao nhiêu a.
Lại tỉ như một đám ngưu nhân trong tiểu thuyết, luôn có thể từ Đạo Đức Kinh, Bão Phác Tử… lĩnh ngộ ra đại đạo, chẳng lẽ đây chính là tư chất và tư chất chênh lệch?
Tư chất nửa tinh của ta còn muốn sống hay không, Đạo Đức Kinh đọc xuôi là trò trẻ con, đọc ngược càng trôi chảy, nhưng Đạo Đức Kinh ở trong đầu mình vẫn là Đạo Đức Kinh, không có biến thành nửa cuốn kinh văn nha.
Tâm Lâm Phong mát lạnh, chẳng lẽ ta thật vô vọng tu tiên?
Dạ Nhi nhìn bộ dáng của Lâm Phong, sao còn không rõ, khẽ cười nói:
- Hiểu chưa, tư chất của Phong ca ca không được, ngay cả yếu quyết luyện khí cũng không hiểu được, làm sao tu ra khí cảm, tu không ra tia khí cảm kia, nói gì quán thông tám mạch, vận hành chu thiên.
Tất cả đều là thuật ngữ chuyên nghiệp, Lâm Phong xem như minh bạch, cảm tình ta là nghe không hiểu a.
Nhưng chờ một chút, khí cảm, khí cảm là thứ gì, chẳng lẽ lại là bụng, cũng chính là một tia nhỏ bé trong đan điền kia, nếu như là cái đồ chơi này mà nói, vậy ta có nha, hai ngày trước đã có.
Cụ thể làm sao có thật đúng là không hiểu rõ, Thái Thượng Tu Thần Lục nguyên bản không cách nào tu luyện, cảm giác tựa hồ có chút buông lỏng.
Yêu cầu tu luyện Thái Thượng Luyện Thể Đồ, là nhất định phải bước vào Luyện Khí kỳ mới có thể tu luyện, mà Thái Thượng Linh Bảo Giám, nói là pháp quyết tu luyện, không bằng nói là bách khoa toàn thư, thảo dược linh đan pháp bảo trận pháp… đầy đủ mọi thứ, chỉ là không có chút quan hệ tới tu luyện.
- Chờ một chút, Dạ Nhi, huynh có khí cảm nha, hai ngày trước vừa ra!
Lâm Phong nói.
Dạ Nhi trừng to mắt, biểu tình không tin chút nào, nắm tay phải của Lâm Phong nói:
- Phong ca ca, huynh ngay cả phương pháp tu luyện cũng không hiểu, nói cái gì khí cảm... A, đây là gì... thật nhỏ, nhưng thật có nha!
Nửa ngày Dạ Nhi mới dám xác định, Lâm Phong thật có khí cảm, ánh mắt nhìn qua giống như là đang nhìn một quái vật.
Tư chất nửa tinh thật không khác không có linh căn, giống như một con cá ướp muối và một con cá sắp được ướp muối, đều không thoát khỏi vận mệnh ướp muối nha.
- Trời ơi! Phong ca ca tu ra khí cảm, trời ơi...
Trầm mặc một lát, Dạ Nhi hóa thân Tiên Hạc bay tới bay lui, trong miệng không ngừng hô hoán, giọng nói kia, rõ ràng là không ngờ cá ướp muối như Lâm Phong còn có thể nhảy xuống nước bơi lội, dọa sợ bảo bảo.
Một lát sau, Thiên Tuyết Đại sư tỷ ngự kiếm bay đến, Nguyệt Nhi liều mạng quạt cánh nhỏ bay tới bên này, hẳn là sang đây xem náo nhiệt.
Đại sư tỷ vẫn cực kỳ uy mãnh bay thẳng đến, kéo quần áo của Lâm Phong ra, bàn tay bao trùm lên bụng.
Lâm Phong bị dọa đến co rụt lại, sư tỷ ngươi hù chết ta nha.
- Ừm... Thật có, lúc đầu lần thứ nhất ta tu ra khí cảm, ước chừng to bằng móng tay!
Đại sư tỷ trầm ngâm nói.
Hai mắt Lâm Phong tỏa sáng, cuối cùng cá chép cũng hóa rồng, vội hỏi:
- Vậy ta lớn bao nhiêu!
- Không đáng kể!
Đại sư tỷ thành thật nói.
Nói chuyện kiểu gì thế, sư tỷ ngươi không thể hàm súc một chút sao.
Đại sư tỷ nhìn Lâm Phong nói:
- Ngươi cả ngày quấn lấy ta muốn tu tiên, nói thực ta vẫn cho rằng đời này ngươi không có cơ hội tu thành khí cảm, không nghĩ tới thủ nghệ của ngươi lại lật đổ kết luận này!
Thủ nghệ, Lâm Phong giật mình nói:
- Chẳng lẽ tia khí cảm này không phải tu ra, mà là ăn ra?
Đại sư tỷ liếc nhìn Lâm Phong nói:
- Ngươi có tu qua sao?
Ngẫm lại cũng phải, sau khi đến Thiên Tuyết Phong, Đại sư tỷ chết sống không dạy mình, đi nơi nào tu luyện, ngược lại ăn thì không ít.
Mặc dù ngày bình thường ăn gì gì đó, trong Thái Thượng Linh Bảo Giám không có ghi chép, nhưng dầu gì cũng ở trong hoàn cảnh tiên khí vờn quanh sinh trưởng, tự nhiên cũng nhiễm một tia linh khí.
Đại sư tỷ đang nói, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, phát hiện hạt hướng dương hai người để ở một bên, lấy lên một hạt nếm thử, nửa ngày sau mới nói:
- Nếu như ta không đoán sai, mặc dù tư chất tu tiên của ngươi kém, nhưng ở một phương diện cực kỳ có thiên phú!
Lâm Phong hiếu kỳ nói:
- Phương diện nào?
- Trù nghệ!
Trời ạ, kia không phải là đầu bếp sao!
Đại sư tỷ tiếp tục nói:
- Ngươi không biết phương pháp luyện đan, nhưng đồ ăn trải qua tay ngươi làm, có thể khóa lại tám thành linh khí trở lên, tỷ như hạt hướng dương này, mặc dù ẩn chứa linh khí rất nhỏ, nhưng nếu như số lượng lớn, sẽ cực kỳ khả quan.
- Nói cách khác, đời này ngươi tu không thành tiên, nhưng không chừng có thể ăn thành tiên!
Một tiếng ầm vang, đây mới là tiếng trời nha, Lâm Phong cảm giác khóe mắt có chút ướt át, quản nó tu thành hay ăn thành, có thể thành là được rồi, bầu trời sương mù dày đặc, lúc này mới xem như xuất hiện một tia ánh sáng.
- Ta dạy ngươi tu tiên, ngươi cầm năm món ăn đến đổi, nhất định phải là món cao cấp!
Nhìn sư tỷ đưa ra hai ngón tay, miệng lại muốn đổi năm món ăn, Lâm Phong liền minh bạch ai dạy toán cho tiểu la lỵ.
- Ta làm cho ngươi mười món cũng được! Nhưng vấn đề là tư chất của ta, làm sao tu mới được nha!
Đại sư tỷ vốn không có hứng thú lắm nghe nói mười món, con mắt lập tức sáng lên, rất có tinh thần.
- Đơn giản!
Đúng, cực kỳ đơn giản, Đại sư tỷ vỗ nát quần áo của Lâm Phong, chỉ để lại cho hắn một cái quần lót, ngón trỏ tung bay, ở đầu ngón tay của nàng có quang mang nhảy lên.
Không để ý thẹn thùng, Lâm Phong giật mình nhìn trên người mình, tám cái vòng tròn sáng loáng, cuối cùng minh bạch cái gọi là đơn giản của Đại sư tỷ có bao nhiêu đơn giản.
Nhân thể có kỳ kinh bát mạch, tám mạch này Lâm Phong nhớ không đầy đủ, nhiều lắm là bởi vì xem tiểu thuyết nhiều, biết được hai mạch Nhâm Đốc mà thôi.
Lấy tư chất của Lâm Phong, nếu dựa vào mình lĩnh ngộ tu luyện, cái hình ảnh kia quả thật không ai nỡ nhìn.
Đại sư tỷ luôn đơn giản bạo lực, truyền thụ phương pháp cũng đơn giản bạo lực, ngươi lĩnh ngộ không ra, ta liền vẽ cho ngươi, cứ chiếu vào đó mà luyện.
- Dạ Nhi, có thời gian muội dẫn hắn đi đăng ký một chút, trước ở Thiên Tuyết Phong làm đệ tử ngoại môn!
- Mười món ăn của ta, đến giờ cơm ta sẽ ăn!
Sưu một tiếng, Đại sư tỷ ngự kiếm trở lại, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Có thể tu luyện, cuối cùng cũng có thể tu luyện, Lâm Phong cao hứng sắp nổi điên rồi.
- Nguyệt Nhi, Dạ Nhi, nhanh đi tìm đồ ăn, hôm nay Phong ca ta cao hứng, Đại sư tỷ mười món, Dạ Nhi năm món, Nguyệt Nhi năm món, ta liên tục nấu cho các ngươi ba ngày, còn không lặp lại!
Quần áo cũng không cần mặc, ta muốn nấu ăn, Nguyệt Nhi Dạ Nhi vốn đang che khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay hé ra hiếu kì dò xét bộ dáng của Phong ca ca, vừa nghe đến ba ngày năm món không lặp lại, giống như nhập ma bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.