Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 22:




Trên Thiên Tuyết Phong, tụ tập một đám đệ tử Kim Đan kỳ, mỗi người thần sắc trang nghiêm, không dám khinh thường.
- Bách Phong thủ tọa đệ tử gặp qua Thiên Tuyết Phong chân truyền Đại sư tỷ!
Nhiều đệ tử Kim Đan kỳ tham kiến như vậy, tràng diện cực kì hùng vĩ, Lâm Phong ngồi ở cửa phòng bếp, cùng hai tiểu la lỵ cắn hạt hướng dương xem náo nhiệt.
Giống như đang xem phim, không có liên quan gì tới mình.
Trước mắt lóe lên thân ảnh, Nhị sư tỷ Liễu Tiếu Tiếu cũng không để ý hình tượng thục nữ ngồi xổm ở bên cạnh, tiện tay cầm hạt hướng dương cắn ăn.
- Mùi vị không tệ, nghe nói đây là ngươi làm ra!
Lâm Phong giật mình, vội hỏi:
- Không phải Nhị sư tỷ muốn luận bàn với Đại sư tỷ sao?
Liễu Tiếu Tiếu híp mắt nhìn giữa sân nói:
- Đương nhiên, bất quá ta không giống những tạp ngư kia, tối nay lại vào trận!
Lâm Phong còn có chút hiếu kì, chỉ thấy Đại sư tỷ còn chưa xuất hiện, đã lên tiếng nói:
- Động thủ đi!
Một đám đệ tử Kim Đan kỳ còn có chút sững sờ, người còn không có, làm sao động thủ?
Chỉ thấy chân trời triển khai một bức tranh, trong họa có mười hai thanh phi kiếm hóa hình phá không bắn tới.
Lâm Phong trừng to mắt, con mẹ nó, chẳng lẽ Đại sư tỷ muốn tận diệt đồng môn sao!
Phần lớn đệ tử thần sắc xiết chặt, nhao nhao tế ra pháp bảo, thần sắc của Vương Tiểu Ba khó coi nhìn Vệ Tài, Vệ Tài cũng không hiểu ra sao.
- Một đám ngu xuẩn, còn muốn giao đấu với lão đại, dùng chút thủ đoạn như vậy phân tâm nàng, không biết kế hoạch này là ai nghĩ ra, ăn phân lớn lên sao!
Nhị sư tỷ cười lạnh.
- Vệ huynh, sao không giống như ngươi nói?
- Tiểu Ba, không phải ngươi nói ngươi cũng chuẩn bị thỏa đáng sao?
- Chuyện gì xảy ra?
Ba người Vệ Tài không hiểu ra sao, vì sao không giống kế hoạch vậy, hơn nữa ba người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy kinh hoảng.
Kế hoạch này rõ ràng là đối phương nói với mình nha, ba người đều nghĩ như vậy, đây mới là địa phương kỳ quái.
Đại sư tỷ lại không cho bọn hắn cơ hội tranh luận, khẽ quát một tiếng:
- Diệt!
Mười hai thanh phi kiếm hóa thành mâm tròn, xẹt qua chân trời, hóa thành cầu vồng bảy sắc.
Chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ, trong chớp mắt tiếng va chạm không dứt bên tai, tiếng kinh hô thảm thiết, bảy tám tên đệ tử thua trận.
- Phá!
Mười hai thanh phi kiếm cấp tốc bay lên, tạo thành một thanh đại kiếm chẻ xuống, một kiếm tiếp một kiếm, trong chớp mắt liên tục chém mười hai phát, hơn mười đệ tử thảm bại hạ trận.
Sắc mặt mọi người trắng xám, Đại sư tỷ rất mạnh, đây là mọi người công nhận, thế nhưng không nghĩ tới nàng đã mạnh đến tình trạng như vậy, đây là để cho người khó có thể tin được.
Càng Vệ Tài, Vương Tiểu Ba sắc mặt khó coi, hai người mình còn có ý nghĩ hão huyền đi mưu hại loại cường nhân này.
Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, hai người vẫn nhất trí cho rằng là đối phương hiến kế hay.
Liễu Tiếu Tiếu nhìn thấy biểu lộ ngu xuẩn của hai người, cũng nhịn không được nữa, che bụng cười không ngừng, không có hình tượng chút nào lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, đứt quãng nói:
- Cười chết... ta, bị lão Tam chơi thành cái dạng này, cũng là thiên hạ độc nhất!
Chỉ nháy mắt, sắc mặt hai người trắng bệch, tựa hồ nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
Chân truyền thứ ba của Bách Huyễn Phong, nghe nói huyễn thuật nổi tiếng thiên hạ, chân truyền thứ ba càng là người nổi bật trong các đời người thừa kế, từ khi tiếp nhận truyền thừa cho đến bây giờ, còn không có người tìm được Bách Huyễn Phong và chân truyền thứ ba.
Hai người tìm ra điểm mấu chốt, trách không được đối phương đột nhiên tìm tới cửa, nói muốn tính kế Đại sư tỷ, kết hợp trong quá trình trò chuyện, luôn có loại cảm giác không hài hòa, nguyên lai mấu chốt xuất hiện ở nơi này.
Chẳng lẽ lúc trước giật dây mình căn bản cũng không đối phương, mà là chân truyền thứ ba ai cũng chưa từng gặp qua kia!
- Đại sư tỷ không hổ là chân truyền thứ nhất, La Kính bội phục!
- Bạch Siêu bội phục!
- Trương Tuấn bội phục!
...
Khổ luyện ba năm tưởng là đã đuổi kịp mục tiêu, giờ phút này mới phát hiện mình ý nghĩ hão huyền, qua chiến dịch này, đoán chừng trong một đoạn thời gian rất dài, người bách phong sẽ không dám đánh lên Thiên Tuyết Phong nữa.
Chân truyền thứ nhất, hoàn toàn xứng đáng!
Sau khi đám người thối lui, Liễu Tiếu Tiếu vỗ hai tay nói:
- Tạp ngư đã giải quyết, nên tới ta rồi, lão đại!
Chỉ thấy Liễu Tiếu Tiếu tiện tay ném đi, một chùm sáng hiển hiện, hữu quyền hóa thành hơn mười đạo lưu quang bay thẳng đi.
Chỉ chiêu này, Lâm Phong đã cảm thấy Nhị sư tỷ rất mạnh.
- Vô ích!
Đại sư tỷ quát, cả người từ trên trời giáng xuống, mặc váy xanh, khí thế phi phàm, mười hai kiếm biến hóa hóa thành vòng tròn, thôn phệ hết lưu quang.
- Đủ hung ác!
Liễu Tiếu Tiếu tán thán một tiếng, linh khải quanh người bảo quang lưu động, trong nháy mắt nối liền một chỗ.
Liễu Tiếu Tiếu sải bước ra, trực tiếp tiến vào kiếm trận, muốn dùng nắm đấm phá kiếm trận của Đại sư tỷ.
- Ha ha ha ha ha! Lão đại, quá nhẹ, quá nhẹ!
Liễu Tiếu Tiếu cười to nói.
Đại sư tỷ tán đồng nói:
- Có đạo lý! Lại đến!
Trong bức họa lại bay ra mười hai thanh phi kiếm, hai mươi bốn thanh phi kiếm hợp lưu ở trên không trung, hóa thành một đường thẳng công kích tới.
Thương thương thương!
Liễu Tiếu Tiếu không ngừng vung quyền đối kháng.
- Oa, may mà bảo giáp của ta đủ cứng!
Liễu Tiếu Tiếu hú lên quái dị.
Mặc dù phi kiếm cường thế, nhưng ở trên người nàng không có lưu lại bất cứ dấu vết gì, đều bị đỡ được.
- Thử lại cái này!
Đại sư tỷ sinh ra hứng thú, lại vung tay lên, mười hai thanh phi kiếm đánh tới.
Ba mươi sáu thanh phi kiếm lơ lửng trên không trung, không có quy luật từ trên trời giáng xuống, một kiếm nhanh hơn một kiếm, hơn nữa ba mươi sáu thanh phi kiếm cũng không phải số lượng nhiều đơn giản như vậy.
Bên trong tựa hồ có một tấm lưới vô hình kết nối, để số lượng phi kiếm gia tăng, uy lực cũng sẽ gia tăng theo.
- A...! Phải chết... Thảm... Quá ác!
Lần này Liễu Tiếu Tiếu không còn chút khoan thai, ba mươi sáu đạo lưu quang giao thoa, để cho người ta cơ hồ nhìn không ra, kiếm khí vô hình không ngừng cắt chém lên bảo giáp của Liễu Tiếu Tiếu.
Trong khoảnh khắc, ngay cả bảo giáp cũng có chút chịu không nổi, quang mang dần dần ảm đạm.
- Lại đến!
Đại sư tỷ quát.
- Thảm rồi, không trốn, liều mạng!
Liễu Tiếu Tiếu kinh hô một tiếng, không còn dám khinh thường nữa.
Chỉ thấy giờ phút này bảo giáp trên người nàng quang mang co rút, tự động tróc ra, sau đó tổ hợp ở trên hai tay, hóa thành một bộ quyền sáo.
- Hư!
Bên kia Đại sư tỷ đã ngưng tụ bốn mươi tám thanh phi kiếm, phi kiếm ngưng tụ một đạo kiếm mang màu trắng to lớn, nhanh chóng chém xuống đầu.
Liễu Tiếu Tiếu không uý kị tí nào, giơ lên song quyền đối kháng!
- A...
Một tiếng kiều hô, chỉ thấy kiếm mang to lớn như cuồng phong quá cảnh, quét ngang tất cả sự vật trước người, Liễu Tiếu Tiếu ngăn cản không nổi bị quét bay đi, lăn trên mặt đất hơn mười trượng mới đứng vững.
- Không đánh, không đánh, lại đánh muội sẽ chịu không được!
Liễu Tiếu Tiếu chịu thua nói.
Lâm Phong giật mình trừng mắt, giờ phút này Liễu Tiếu Tiếu chật vật nói không nên lời, áo trắng trên người tổn hại rất nhiều, nhưng mấu chốt nhất là trên người nàng chỉ lưu lại mấy vết ấn.
Đại sư tỷ kém chút phá nát bảo giáp của nàng, thế mà chỉ có thể lưu lại chút vết tích, chẳng phải nói thân thể của Liễu Tiếu Tiếu còn cứng rắn hơn bảo giáp của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.