Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 135:




Lực lượng muội khống rất cường đại, Liễu Triêu Nguyên thật sự tiêu diệt được Vương Phong, có trời mới biết là hắn làm thế nào.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, bối cảnh thực lực của Vương Phong kinh người, nhưng Liễu Triêu Nguyên người ta cũng không kém, thậm chí tu vi còn đè ép một bậc, Vương Phong cho dù thông minh tới mấy cũng không ngờ đại cữu tử tương lai lại là một muội khống từng trải, lại khủng bố tới loại trình độ này.
Khi Liễu Triêu Nguyên trở về cả người đẫm máu, dường như phải trải qua chiến đấu cực kỳ gian nan, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Liễu Tiếu Tiếu cho dù có khinh bỉ thằng ôn này tới mấy cũng mềm lòng, đây là đại ca nhà mình, lần này đã phải liều mạng.
Nhưng Lâm Phong không tin, thằng ôn này rõ ràng đang hưởng thụ sự chiếu cố của Liễu Tiếu Tiếu, trong mắt còn lộ ra một tia giảo hoạt, chắc chắn là làm trò, tuy hắn bộ dạng tiều tụy, nhưng khi nói chuyện trung khí mười phần, đâu có giống như là bị thương.
Cả nhà Nhị sư tỷ toàn là nhân tài, Nhị sư tỷ trời sinh đã là kỳ tài thương nghiệp, Liễu Thiên Bảo trời sinh là đồ ngu cái thế, Liễu Triêu Nguyên thì là diễn viên trời sinh.
Một đám người tụ tập lại, quả thực là vui vô cùng, Liễu Tiếu Tiếu đúng là vui thật, ném ra cả đống linh thạch, Lâm Nhược Vũ cười tươi như hoa, ví đựng không hết.
Nguyệt nhi và Dạ nhi thì mặt nhăn nhó, hai nàng không cướp được của Tứ sư tỷ, sau khi Tứ sư tỷ vứt bỏ tiết tháo, càng lúc càng không biết xấu hổ, không ngờ cướp của hai tiểu bối.
Vẫn là Liễu Tiếu Tiếu lén nhét mấy viên linh thạch cho bọn họ, mới khiến bọn họ vui vẻ ra mặt.
Lâm Nhược Vũ quá độc ác, Lâm Phong nhổ một ngụm nước bọt, luận về thực lực không biết xấu hổ mà cướp đồ, Lâm Phong cũng không kém, tuy tu vi của hắn không cao, nhưng sức chiến đấu thực tế rất mạnh, lờ mờ ngang ngửa với Tứ sư tỷ.
Nhưng Lâm Nhược Vũ lại thâm hơn, vỗ bảo hồ lô, bức tranh sơn thủy đó hiện lên, ảo trận tụ lại, vây Lâm Phong ở bên trong.
- Ta nhổ vào, đồ không biết xấu hổ, ảo trận quỷ quái này khiến ta nửa ngày cũng không ra được.
Lâm Phong vô cùng buồn bực.
Đợi tới khi được thả ra, Lâm Nhược Vũ đã sớm bộ dạng lạnh lùng ngồi ở đó, giống như vừa rồi xắn tay áo cướp linh thạch với tiểu bối không phải là nàng ta.
Vẫn là Liễu Tiếu Tiếu lén lút nhét cho mấy viên linh thạch bát phẩm, tiểu gia ta cần ngươi như vậy à, Nhị sư tỷ.
Liễu Tiếu Tiếu rộng rãi, thấy người là có phần, ngay cả Không Hư Tử trưởng lão cũng có được hơn mười viên linh thạch cửu phẩm.
Lão gia tử áng áng phân lượng, cho dù với thân phận của hắn, cũng không thể thờ ơ, quỷ nha đầu này rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Thấy mọi người đang cao hứng, lão gia tử lại hắt một chậu nước lạnh:
- Các ngươi đừng quá cao hứng, không còn một Vương Phong, nhưng chỉ cần lòng người của Chiến Thần điện chưa lạnh thì vẫn sẽ có Trương Phong, Lý Phong, Triệu Phong.
Đây là nói thật, Chiến Thần điện người ta là trả giá lớn mới đổi lấy được sự ủng hộ của một bộ phận người Tần quốc, với với nội tình của Chiến Thần điện thì cũng không thiếu thiên tài, bất kể ngươi là Vương Phong hay là Trương Phong.
Liễu Triêu Nguyên hét lên:
- Đến một tên lão tử giết một tên, đến hai tên lão tử chôn một đôi.
Lâm Phong thực sự không biết phải nói gì, đại cữu tử gì chứ, ngươi là hoàng tử, hoàng thái tử, không phải là thủ lĩnh của ổ thổ phỉ.
Không Hư Tử lườm hắn một cái, uy áp tỏa ra, cảnh giới Nguyên Anh tính là cái rắm, Liễu Triêu Nguyên cả người chấn động, lập tức liền sợ run, lão gia tử này làm cái quỷ gì thế, một thân khí tức Nguyên Anh kỳ, nhưng so với một kích toàn lực của lão già nhà mình thì còn uy lực mười phần hơn.
Một lúc sau, Không Hư Tử tiếp tục nói:
- Cho nên chúng ta muốn cản họ thì ít nhất phải kéo dài việc này vĩnh viễn.
Liễu Tiếu Tiếu lập tức hiểu ý, lén lấy ra một vật phẩm, bọc rất kín, đưa cho Không Hư Tử trưởng lão.
Không Hư Tử tiếp nhận, tay phải run lên, thứ này lập tức rơi xuống, mọi người giật thót, nhưng tay trái lão gia tử quơ một cái, lại bắt được, cũng không cho mọi người nhìn thấy, lập tức giấu đi.
Nhị sư tỷ không biết là hối lộ bảo bối gì, ngay cả Không Hư Tử lão gia tử cũng phải giật mình run tay.
Không Hư Tử nói tiếp:
- Việc này sẽ có một vị bằng hữu của ta ra mặt, có hắn thì mọi sự không lo.
Bạn của Không Hư Tử cũng là một lão nhân, nhưng hạc phát đồng nhan, giống như lão ngoan đồng, hôm sau thì hắn tìm tới cửa.
Đây cũng là đại lão, một thân khí tức quỷ dị khó lường, Lâm Phong cảm thấy hắn chính là gà mờ Trúc Cơ kỳ, hai tiểu la lỵ thì cảm thấy mình có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, Liễu Tiếu Tiếu cảm thấy mình tát một phát cũng khiến hắn chết queo, rất thần kỳ.
Hắn khiêng một lá cờ, bên trên viết thiết khẩu thần toán, diệu đoạn thiên cơ, tay trái thì cầm bàn bát quái, tay phải xách gậy trúc, đi đường như gió như lửa, không hề có bộ dạng của người già.
Không Hư Tử vuốt râu giới thiệu:
- Đây là một vị bằng hữu của ta, là thầy tướng số, mọi người cứ gọi hắn là Chu Nhất Nhất.
Hắn vừa dứt lời, ba cao thủ Nguyên Anh đi theo Liễu Triêu Nguyên quay đầu bỏ chạy, chủ tử cũng không quản, Liễu Triêu Nguyên sử ra súc địa thành thốn biến mất vô tung vô ảnh.
Trong bảo hồ lô của Lâm Nhược Vũ phun ra một tia bảo quang, bức họa mở ra, cả người liền biến mất vô tung vô ảnh.
Liễu Tiếu Tiếu miệng hô khốn khiếp, bước ra một bước, chạy không thấy bóng.
Hiện trường lại lưu lại một Lâm Phong mặt ngây đơ và hai hai tiểu la lỵ, Lâm Phong nói:
- Các ngươi làm gì thế?
Chu Nhất Nhất cười tủm tỉm nói:
- Vị tiểu hữu này, lão phu thấy ngươi…
Không Hư Tử cuống quít nói:
- Ông bạn già, ngươi đừng xem vội, chúng ta chính sự quan trọng hơn.
Chu Nhất Nhất bị can ngăn, cũng không tiếp tục, vội vàng nhìn về phía Không Hư Tử, nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.