Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 75: Quỷ đói Cự Khẩu




Editor: Lông
Dụ Tranh Độ ước tính thời gian, biết không thể tiếp tục trì hoãn, lỡ đâu đã qua 24 tiếng, thân thể của cậu bị lạnh thì cậu thật sự không còn cơ hội hoàn dương nữa. Thừa dịp tâm tình Mẹ Quỷ không tệ lắm, hỏi: “Xin hỏi làm cách nào cháu mới có thể rời khỏi ngạ quỷ đạo?”
Mẹ Quỷ dời mắt từ di động lên người cậu, đột nhiên bật cười: “Cậu còn muốn rời đi?”
Dụ Tranh Độ ngạc nhiên: “Không thể sao?”
Mẹ Quỷ nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi đột nhiên chỉ chiếc điện thoại: “Thứ này gọi là điện thoại di động đúng không? Sau này nó thuộc về ta.”
Dụ Tranh Độ: “…” = = Sao làm quỷ mà cũng thừa dịp cháy nhà hôi của vậy?
Nhưng người ta mạnh hơn cậu nên Dụ Tranh Độ chỉ có thể gật đầu: “…Được.”
Tâm tình Mẹ Quỷ tốt hẳn lên, không ép Dụ Tranh Độ ăn nữa, vui vẻ nói: “Có những thực đơn này thì ta tin sau này có thể thúc đẩy đứa con trai quỷ đói không có lòng cầu tiến của ta giác ngộ.”
Dụ Tranh Độ thấy thế thì không khỏi cảm khái trong lòng, cho dù là Mẹ Quỷ của ngạ quỷ đạo cũng không thể không bận tâm vì con cái.
“Thấy cậu thức thời như thế ta mới nói thật với cậu.” Mẹ Quỷ thu hồi điện thoại, nói với Dụ Tranh Độ, “Cậu đừng tìm cách rời khỏi ngạ quỷ đạo nữa. Rảnh rỗi như thế chẳng bằng suy nghĩ làm sao để sinh tồn ở ngạ quỷ đạo đi.”
“Cậu cũng phải ở lại đây hả?” Quỷ đói Châm Khẩu ở bên cạnh giơ hai tay ngắn lên, “Quá tốt rồi, vậy là tui sẽ có thêm bạn.”
Dụ Tranh Độ không thể nào vui vẻ vì có thêm bạn mới, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Bác có ý gì? Lẽ nào không có cách nào trở lại dương gian sao?”
“Trở lại dương gian?” Mẹ Quỷ cười ha hả, đôi mắt nhìn ra cánh rừng đen thui cùng đám ma trơi màu xanh ngoài kia, “Đây chính là dương gian.”
Ngạ quỷ đạo cùng dương gian chồng lên nhau, ngạ quỷ đạo cũng chính là nhân gian. Chỉ có điều, nhân gian không thấy ngạ quỷ đạo mà ngạ quỷ đạo cũng không thấy nhân gian thôi.
Ngạ quỷ đạo xuất phát từ hành vi xấu xa của chúng sinh mà thành, nghiệp chướng của chúng sinh có thể sánh ngang với núi Tu Di*, có thể thắng cự hải, có thể chắn Thánh đạo.
(*núi Tu Di: phiên âm từ tiếng Phạn, là ngọn núi trong thần thoại Ấn Độ. Theo quan niệm Phật giáo, núi Tu Di là vua của núi, là trung tâm thế giới và vũ trụ quan của Phật giáo.)
Bầy quỷ trong đạo kiếp trước từng phạm phải ba nghiệp, dâm nghiệp, khẩu nghiệp cùng ý nghiệp nên đời này phải trầm luân ở đây, khổ không thể tả. Để có thể chạy trốn khỏi đây chỉ có thể ngày đêm xưng tội, tích đức làm việc thiện, tẩy đi hết tội lỗi trên người mới có thể tái thế đầu thai.
Tuy nhiên, chúng sinh ở đạo này bị tra tấn bởi đói khát, lao vào kiếm cái ăn, ngơ ngơ ngác ngác, không phân biệt được đúng sai chứ đừng nói là làm việc thiện. Chỉ có thể ngày qua ngày vượt quả nỗi thống khổ bởi quả báo mãi đến khi gột rửa hết tội nghiệt của bọn họ thì họ mới có thể đi vào luân hồi.
Con đường chạy trốn duy nhất của chúng sinh ngạ quỷ đạo đối với Dụ Tranh Độ mà nói không phải cách hữu dụng bởi vì cậu không thuộc về đạo này nên không thể nào từ đây mà đi đầu thai được.
“Từ cổ chí kim thường có âm hồn đi lạc vào ngạ quỷ đạo. Nếu như là ngàn năm trước đã từng có người mở ra kết giới ngạ quỷ đạo, giải cứu oan hồn vô tội.” Mẹ Quỷ nhìn Dụ Tranh Độ, “Đáng tiếc, người kia đã biến mất rồi. Theo như ta được biết thì sau khi thiên địa sụp đổ, chỉ bằng nhân gian đã không còn năng lực mở ra ngạ quỷ đạo, cho nên…”
Trong mắt bà ánh lên sự thương hại, “Cậu cẩn thận ngây ngốc ở ngạ quỷ đạo đi.”
Dụ Tranh Độ lạnh người: “Không có biện pháp khác sao?”
“Có.” Mẹ Quỷ cười càng thê lương hơn, “Độ hóa chúng sinh ngạ quỷ đạo khiến ngạ quỷ đạo tiêu vong.”
Dụ Tranh Độ: “…Cháu còn tưởng là mở ra kết giới.”
“Bằng cậu?” Mẹ Quỷ cười to, “Ta khuyên cậu dẹp suy nghĩ này đi. Cậu chẳng thể nào mở ra kết giới được đâu, chẳng bằng cùng ta nghiên cứu công thức nấu ăn đi.”
Dụ Tranh Độ nghiêm túc, nói: “Nếu như kết giới không thể bị mở ra thì cháu vào bằng cách nào?”
Lời của cậu khiến Mẹ Quỷ nhớ ra gì đó, chỉ thấy Mẹ Quỷ hơi nhướn mày, trên mặt cũng lộ ra nghi hoặc: “Nói tới đây hình như gần đây trong ngạ quỷ đạo có điểm không đúng…”
“Có gì không đúng sao?” Dụ Tranh Độ hỏi.
Mẹ Quỷ đang định mở miệng thì nghe bên ngoài có tiếng nổ lớn rồi có trận cuồng phong bất thường gào thét khiến căn nhà lá không ngừng lung lay, khuông cửa va đập ầm ầm giống như một giây sau toàn bộ gian nhà sẽ bị cuốn phăng lên trời.
Quỷ đói Châm Khẩu bị dọa ôm đầu trốn dưới gầm bàn, hô: “Mẹ, em trai về rồi, con sợ quá!”
“Cậu còn có em trai?” Dụ Tranh Độ không hiểu, “Em trai cậu về thì cậu sợ cái gì?”
“Em trai nó là quỷ đói Cự Khẩu, mấy tháng trước mới sinh.” Ánh mắt Mẹ Quỷ trầm xuống, “Hắn chính là một trong hiện tượng không đúng ở ngạ quỷ đạo.”
Dụ Tranh Độ cau mày: “Là sao?”
Mẹ Quỷ: “Cậu ra ngoài xem thử đi.”
Lúc này cửa nhà tranh đã bị gió thổi bật ra, từ cửa lớn nhìn ra có thể nhìn thấy rừng cây bị thổi đồng loạt nghiêng một góc 45 độ, sau đó là tiếng nổ lớn rồi đột nhiên giữa trời tối đen bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Ngọn lửa thật dài như rắn đột nhiên xuất hiện chiếu sáng khắp không gian căn nhà.
Theo ngọn lửa chỉ thấy một bóng đen rất lớn từ trong rừng cây chậm rãi hiện thân, thanh âm của hắn trầm thấp mang theo sự kinh tởm không thể nào nói ra lời: “Mẹ, con về rồi. Mấy ngày nay mẹ có sinh em trai hay em gái cho con không?”
Quỷ đói Cự Khẩu, thân như cây đại thụ bồ đề, trong miệng thường phun ra liệt diễm, thức ăn nhập vào sẽ biến thành hỏa diễm khiến bụng hắn như lửa thiêu, vĩnh viễn phải chịu nỗi khổ đói khát.
Mẹ Quỷ tiến lên chặn Dụ Tranh Độ và quỷ đói Châm Khẩu ở phía sau, nhìn bóng đen ở bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cự Khẩu, không phải ta đã nói là ta không quản con nữa, con cũng không cần quay trở lại sao?”
“Con cũng đâu muốn làm mẹ khó xử.” Quỷ đói Cự Khẩu nói, “Thế nhưng con rất đói. Gần đây không có quỷ mới nào, đã lâu rồi con chưa được ăn gì. Mẹ à, mẹ thương con thì nhanh chóng sinh em trai em gái cho con bỏ vào bụng được không? Nếu không mẹ cho con ăn quỷ đói Châm Khẩu cũng được…”
Dụ Tranh Độ cảm thấy trên người phát lạnh, khiếp sợ nhìn quỷ đói Châm Khẩu, nhỏ giọng hỏi: “Em trai cậu ăn quỷ? Còn ăn anh chị em của chính mình?”
Quỷ đói Châm Khẩu trốn dưới bàn run lẩy bẩy, nghe vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận gật đầu.
Mẹ Quỷ nói: “Cự Khẩu, việc con đang làm chỉ có làm tăng tội lỗi của mình thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì con vĩnh viễn sẽ bị giam giữ trong ngạ quỷ đạo, không thể siêu sinh.”
“Hahaha, mẹ à, mẹ tưởng con không biết gì sao?” Quỷ đói Cự Khẩu nói, “Muốn rời khỏi ngạ quỷ đạo còn có một biện pháp khác…”
Trong ánh lửa, quỷ đói Cự Khẩu từ từ lộ ra mặt mũi của hắn, toàn thân hắn màu xám trắng, trên mặt mọc lông dài, miệng mở ra lộ răng nanh sắc nhọn, theo miệng khép mở của hắn không ngừng có ánh lửa phun ra.
Đôi mắt Dụ Tranh Độ đột nhiên trợn to, không phải vì tướng mạo đáng sợ của quỷ đói Cự Khẩu mà là cậu nhận ra khuôn mặt kia.
Hồi đầu năm, sát nhân liên hoàn Hồng Căn Đầu bỏ trốn đầu thai ở Giếng Cổ hóa thành ác quỷ rồi nhập vào trong ngạ quỷ đạo.
Quỷ đói Cự Khẩu có bộ dạng giống y như khi Hồng Căn Đầu biến thành ác quỷ… Đương nhiên là đã tiến hóa có thể phun lửa.
Kết hợp với thời gian Mẹ Quỷ sinh ra Cự Khẩu trùng với thời gian Hồng Căn Đầu nhảy vào trong ngạ quỷ đạo.
Dụ Tranh Độ rùng mình, ác quỷ chân chính thì đi đầu cũng đều là ác quỷ.
Lúc này, quỷ đói Cự Khẩu cũng phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Đôi mắt nham hiểm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi chậm rãi liếm môi, lộ ra nụ cười ác độc: “Tao biết mày, thì ra hắn ta thật sự đem mày tới đây…”
Dụ Tranh Độ bắt được thông tin trong lời nói của hắn, cau mày hỏi: “Hắn ta là ai? Tưởng?”
“Mày còn không biết sao?” Quỷ đói Cự Khẩu ngồi xổm xuống, cách hồ nước màu đen nhưng vẫn thấy được cái đầu lớn tới mức dọa người, cái bóng gần như lấp kín cả căn nhà, bộ dạng của hắn như mèo nhìn chuột vậy, vẻ mặt đùa giỡn nói, “Vốn dĩ mỗi tháng hắn ta đều có thể lấy được hồn phách của đám người ngu xuẩn mang tới đây để đút ăn tao nhưng mày đã làm gì mà khiến mấy người chết thay của hắn đều thất bại hả? Cuối cùng hắn không bắt được hồn phách nào nên không thể làm gì khác hơn là bắt mày đó.”
Sự ác độc trong nụ cười của hắn càng lộ rõ, còn mang theo sự đắc ý: “Có trách thì trách chính mày tự cho là thông minh rồi hại bản thân. Giống như lúc bọn mày ném tao vào ngạ quỷ đạo ấy, tưởng là có thể dằn vặt tao nhưng không ngờ tao sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn phải không?”
Theo lời của Cự Khẩu, Dụ Tranh Độ dần tìm ra được manh mối.
Thì ra Tưởng kia luôn thu thập hồn phách người chết thay để cho tụi quỷ đói ở ngạ quỷ đạo ăn, mà sau khi hệ thống sổ Sinh Tử nâng cấp, La Phong đã ngăn chặn được hiện tượng chết thay này khiến Tưởng không thể trốn âm phủ bắt âm hồn nên sinh lòng căm hận cậu, không tiếc nguy cơ bị địa phủ phát hiện mà câu hồn phách của cậu ném vào ngạ quỷ đạo.
Nhưng còn một điểm Dụ Tranh Độ không rõ chính là tại sao Tưởng muốn cho lũ quỷ đói này ăn, hắn ta có mục đích gì?
So với Dụ Tranh Độ, Mẹ Quỷ càng thêm giật mình, bà nhìn chằm chằm Cự Khẩu, quát lên: “Cự Khẩu, sao mày còn nhớ được chuyện kiếp trước?”
Quỷ đói trong ngạ quỷ đạo tuy có năm giác quan giống quỷ ở cõi âm nhưng lại rất nhược trí, không thể nhớ chuyện quá khứ, chỉ có thể mơ hồ biết kiếp trước mình phạm lỗi gì mới nhận phải quả báo này.
Tuyệt đối không thể nhớ rõ ràng rành mạch như quỷ đói Cự Khẩu được.
“Mẹ còn chưa phát hiện sao?” Con mắt của quỷ đói Cự Khẩu chậm rãi chuyển qua nhìn Mẹ Quỷ, “Hiện giờ trong ngạ quỷ đạo quỷ có thể nhớ kiếp trước không chỉ có một mình con.”
“Là ai làm?” Ánh mắt Mẹ Quỷ càng lạnh dần, “Mày còn biết cái gì?”
“Hahahahahahahahaha.” Cự Khẩu ngửa mặt lên trời cười to, “Con còn biết chỉ cần ăn đủ một ngàn con quỷ thì có thể trở thành quỷ cực ác, xuyên qua biển rộng trở về nhân gian.”
Sắc mặt Mẹ Quỷ thay đổi: “Rốt cuộc là ai nói cho mày điều này?”
“Làm quỷ đói thật khổ, đau đớn quá…” Quỷ đói Cự Khẩu không để ý đến Mẹ Quỷ, dời tầm mắt tới trên người Dụ Tranh Độ, trong mắt tràn đầy oán hận, “Tao đói quá, thật sự là đói lắm rồi. Lúc tao còn là người đã từng ba ngày ba đêm chưa ăn một miếng nào cũng không có đói bụng như vậy. Còn bây giờ mỗi khi tao ăn cái gì đều giống như thêm dầu vào lửa, uống nước mà cũng hệt như dung nham chảy xuống ruột…”
“Mà tao vĩnh viễn không bao giờ quên là ai đem tao tới nơi này, cho dù ăn quỷ cũng khiến bụng tao bỏng như thiêu đốt nhưng tao vẫn phải ăn từng con từng con. Tao muốn trở về nhân gian tìm bọn mày báo thù rửa hận!!!”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hắn ta càng mang theo hận ý vô tận.
Dưới ánh mắt khủng bố của hắn ta, Dụ Tranh Độ vẫn bảo trì sự bình tĩnh hiếm có, mặt không đổi nói: “Vị ác quỷ này, tôi hy vọng ông có thể đối diện thẳng thắn một chuyện. Ông phải nhảy vào ngạ quỷ đạo là vì chính ông làm chuyện xấu, chẳng liên quan gì tới người khác.”
“Hahaha…” Cự Khẩu đương nhiên sẽ không nghe cậu, hắn ta tiếp cười to, “Tao đã nói với Tưởng nếu tiếp tục giữ mày ở dương gian nhất định sẽ làm hỏng chuyện, không bằng bắt mày tới để tao ăn là có thể giải quyết xong hết mọi chuyện…”
Dụ Tranh Độ: “…” Cậu còn đang không hiểu tại sao Tưởng có thể biết được là cậu trong khi chuyện tiêu diệt vụ chết thay đều dựa vào hệ thống, thì ra là vì Hồng Căn Đầu ở sau lưng đâm chọt?
Cậu đoán Hồng Căn Đầu cũng chưa chắc hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ là nhân cơ hội lấy việc công trả thù riêng cho hả giận thôi.
Quỷ đói Cự Khẩu nói xong, đầu đột nhiên vung lên, há miệng phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, kèm theo tiếng gào là một trận cuồng phong từ trong miệng hắn ra ngoài, ngôi nhà tranh của bọn họ lập tức bị cuốn bay lên trời.
Dụ Tranh Độ cũng bị cơn gió kia thổi lảo đảo, suýt nữa bị cuốn đi, may là vào thời khắc mấu chốt quỷ đói Châm Khẩu nhào ra, bắt được mắt cá chân của cậu, dùng thân thể cao lớn của mình giúp cậu ổn định.
“Hahaha, tao muốn xem thử lần này còn có ai có thể cứu mày!” Quỷ đói Cự Khẩu bước vào trong hồ, duỗi ra đôi tay lắm lông hướng về phía Dụ Tranh Độ.
Quỷ đói Châm Khẩu sợ tới mức khóc lớn: “Mẹ mau cứu em trai trà sữa đi mà!!!”
Dụ Tranh Độ: = = Có thể đừng gọi cậu bằng cái tên như vậy không!
Trong trận cuồng phong, Mẹ Quỷ đứng lên trước, mở rộng hai tay rồi há to miệng hét dài một tiếng, chất độc màu tím đen từ trong miệng bà phun ra ngoài bắn lên cánh tay của quỷ đói Cự Khẩu.
Quỷ đói Cự Khẩu không ngờ Mẹ Quỷ sẽ ra tay, nhất thời chưa sẵn sàng nên bị bắn, trên cánh tay nổi lên vết bỏng đáng sợ, hắn ta lập tức rụt cánh tay về, mắt lộ vẻ hung quang: “Mẹ có ý gì?”
“Đừng gọi ta là mẹ, mày có trí nhớ kiếp trước, không phải con ta.” Ánh mắt của Mẹ Quỷ lạnh lẽo âm trầm, “Ta tuyệt đối không để quỷ đói có ký ức lưu lại ngạ quỷ đạo.”
Ngạ quỷ đạo vốn là nơi kẻ ác ở kiếp trước xưng tội rửa tội nghiệp mà nay lại có ác quỷ chứa ký ức thường sẽ không hối cải, còn có thể khiến ngạ quỷ đạo chồng chất nhiều tội nghiệp hơn.
“Bà không muốn làm mẹ ta sao?” Quỷ đói Cự Khẩu đứng lên, vóc dáng cao to của hắn tạo thành cái bóng che lấp đám Dụ Tranh Độ, “Cũng đúng lúc lắm, vậy tao có thể ăn cả bà với quỷ đói Châm Khẩu, giúp các người khỏi phải chịu thống khổ đói khát.”
“Không muốn đâu!” Quỷ đói Châm Khẩu chôn đầu dưới đất phát run, “Em trai à, em không thể làm thế!”
Mà quỷ đói Cự Khẩu sao có thể nghe lời nó, thân thể của hắn ta càng lúc càng lớn: “Tao sẽ không bỏ qua những đứa đã hại tao đâu!”
Hai tay của hắn ta như hai cán cửa khổng lồ, mang theo khí thế vạn cân vung tới muốn chụp lấy họ.
Hai bàn tay kia càng tới gần mang theo cơn gió gào thét, nếu Dụ Tranh Độ không được quỷ đói Châm Khẩu nắm lấy hai chân thì căn bản không đứng vững nổi chứ đừng nói là chạy trốn.
Mắt nhìn mình sắp bị chụp lại thành cái bánh dẹp, đúng lúc này móng tay phải của Mẹ Quỷ đột nhiên dài ra, kết hợp với thân thể nho nhỏ của Mẹ Quỷ thoạt nhìn có vẻ cực kỳ quái dị.
Nhưng móng tay này vừa cứng rắn vừa sắc bén, tay Mẹ Quỷ vung lên dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai đâm về phía tay của quỷ đói Cự Khẩu rồi lập tức xuyên qua tay hắn ta.
Dòng máu đen chảy ồ ạt xuống khiến hòn đảo nhỏ giữa hồ bị biến thành màu đen.
“Aaaa!” Cự Khẩu phát ra tiếng rên thật lớn, khuôn mặt đầy lông tóc trở nên cực kỳ dữ tợn, hét lớn, “Bà nghĩ làm vậy có thể ngăn được ta sao?”
Hắn ta rít gào, hai tay đưa lên trên nhấc luôn cả Mẹ Quỷ lên.
“Thưởng thức cảm giác bị đốt thành tro bụi bởi liệt diễm của tao đi!”
Quỷ đói Cự Khẩu ngẩng đầu lên cao, trăng trên cao chiếu sáng từng cọng lông trên mặt hắn ta, cái miệng mở ra hệt như bồn tắm đầy máu, hàm răng sắc nhọn mang theo nước bọt tanh hôi, sền sệt, nhìn qua như quái vật khổng lồ đang chuẩn bị ăn Mẹ Quỷ.
“Aaaa, mẹ!!!” Quỷ đói Châm Khẩu khóc lớn muốn vồ tới nhưng không kịp nữa.
Mẹ Quỷ đã tới bên mép của Cự Khẩu.
Dưới ánh trăng, bộ đồ cũ kỹ trên người bà đột nhiên nứt ra, cùng lúc đó thân thể của bà nhanh chóng bành trướng, Cự Khẩu nhanh chóng không chịu nổi trọng lượng của bà, chỉ có thể gào lên rồi ném bà ra ngoài.
“Ầm”, Mẹ Quỷ rơi xuống cánh rừng bên kia bờ làm sụp đổ một mảng cây cối.
Dưới ánh nhìn của quỷ đói, bà chậm rãi đứng lên. Vào lúc này, thân thể của bà đã lớn tới mức có thể so sánh với quỷ đói Cự Khẩu.
Thân thể bà để trần, da dẻ vừa đen vừa thô, trên mặt còn đầy bướu thịt. Hai chân của bà kết hợp giữa chân rồng và chân hổ, trên đầu còn mọc ra ngũ quan đáng sợ, móng tay phải vẫn dài như thế nhưng giờ móng tay đó không còn so sánh được với cơ thể bà, mà tay trái lại có cái miệng to lớn và răng nanh giống hệt quỷ đói Cự Khẩu.
Mẹ Quỷ, hay còn được gọi là quỷ Cô Thần, chân rồng và hổ, lông mày mãng xà và trăn giao nhao, hình dạng kỳ vĩ hiếm thấy.
Lúc này Dụ Tranh Độ mới hiểu được bộ dạng với kỹ năng của quỷ đói ở ngạ quỷ đạo đều dựa theo Mẹ Quỷ.
Trong miệng Mẹ Quỷ phun ra chất lỏng tanh hôi, nhảy lên người quỷ đói Cự Khẩu.
Quỷ đói Cự Khẩu cũng rút chân từ trong hồ ra, đánh về phía Mẹ Quỷ.
Hai con ác quỷ khổng lồ đánh nhau khiến rừng cây, đồi núi rung chuyển, mắt trần có thể thấy cây cối không ngừng bị áp đảo, kèm theo tiếng bọn họ đánh nhau còn có tiếng gió thét gào, không khí nhiễm mùi tanh tưởi hướng thẳng về phía Dụ Tranh Độ suýt nữa khiến cậu nôn tại chỗ.
Trong tiếng đánh nhau chỉ nghe thấy Mẹ Quỷ phát ra tiếng gào khó tin: “Không thể, mày không thể đánh được ta!”
Quỷ đói Cự Khẩu phát ra tiếng cười vang khắp trời: “Bà còn chưa biết sao? Ta đã ăn 999 quỷ hồn, chỉ cần thêm một cái nữa thì ngạ quỷ đạo cũng không thể gây khó khăn cho ta.”
Theo âm thanh của hắn ta, hai tay nắm lấy Mẹ Quỷ giơ lên thật cao rồi ném mạnh đi.
“Rầm”, Mẹ Quỷ rơi xuống hồ đen bắn lên nước màu đen cùng nước bùn giội thẳng lên người Dụ Tranh Độ cùng quỷ đói Châm Khẩu.
Âm thanh của quỷ đói Cự khẩu bao phủ toàn bộ rừng cây áp bức bọn họ: “Bà cho rằng bà giấu hết quỷ đi thì tao không có quỷ ăn sao?”
“Nếu như không phải sắp đại công cáo thành thì tao sẽ nói cho bà biết lý do ta có thể mang ký ức của kiếp trước.”
Mẹ Quỷ hét lên thê thảm: “Là ai, là ai cho mày ăn quỷ? Là ai nuôi quỷ cực ác trong ngạ quỷ đạo?”
Dụ Tranh Độ rùng mình, vào lúc này cho dù có ngu ngốc tới đâu cũng biết là người nào.
Tưởng.
Nhưng Tưởng là ai? Một con quỷ bình thường tuyệt đối không thể mở ra ngạ quỷ đạo, ở đây nuôi sâu độc được.
Thế nhưng bây giờ không có thời gian cho cậu suy nghĩ. Dưới áp lực của quỷ đói Cự Khẩu, Mẹ Quỷ đứng lên lần thứ hai, thân thể cao lớn của bà được ánh trăng chiếu rọi, phát ra tiếng rít gào ầm trời.
Núi rừng đất đai vì thế mà chấn động.
Trong tiếng gầm, Dụ Tranh Độ cảm thấy đất dưới chân mình cũng run không ngừng.
Hồ nước màu đen cuộn sóng, ngay sau đó trong vũng bùn đen thui có con quỷ đói dáng dấp khủng bố bò ra ngoài.
Tất cả bọn chúng đều mang quần áo lam lũ, dáng vẻ vừa đen vừa gầy, da bọc xương lộ ra hình dạng xương cốt, chúng duỗi ra đôi tay vừa dài vừa trơ xương, bám lên đất mà bò ra, nhào tới quỷ đói Cự Khẩu mà gào khóc thảm thiết.
“Đói quá, chúng tôi đói quá…”
“Cho tôi ăn, tôi muốn ăn…”
“Đồ ăn đều biến thành than lửa, nước đều biến thành dung nham…”
“Tôi khát quá, khó chịu quá…”
“Tôi không dám nữa…”
Mẹ Quỷ mở hai tay ra: “Các con của ta giết chết quỷ đói Cự Khẩu đi!”
Nhóm quỷ đói leo lên thân thể cao lớn của quỷ đói Cự Khẩu, phảng phất như ác quỷ trong kinh sách bò ra khỏi cánh cửa địa ngục. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đám quỷ đó lít nha lít nhít, mỗi quỷ một vẻ, bám lên người Cự Khẩu khiến ai nhìn vô cũng phát lạnh.
Nhưng Cự Khẩu không hề bị dọa bởi cảnh tượng này mà thậm chí còn phát ra tiếng cười mừng như điên: “Khó trách tao vẫn luôn không tìm được quỷ của bà. Thì ra bà đều giấu bọn chúng trong này, bà tự chứng kiến cảnh tượng tao ăn hết đám con quỷ của bà đi! Hôm nay tao sẽ rời khỏi ngạ quỷ đạo! Hahaha!”
Hai tay Cự Khẩu đưa tay nắm lấy quỷ bò lên người rồi ném vào một chỗ. Sau đó bụng hắn ta co lại rồi bên trong miệng hắn ta phun ra biển lửa ngập trời.
Hỏa diễm đốt cả rừng rậm, tràn tới hồ đen, bao phủ hết đám quỷ và Dụ Tranh Độ.
Biển lửa bốc lên, vô số quỷ bên trong phát ra tiếng gào thê lương.
Dụ Tranh Độ hoảng sợ, hỏa diễm đã lan tới trước mặt cậu, lúc này có một cái bóng cực đại quét tới, Mẹ Quỷ chặn trước mặt cậu.
“Châm Khẩu, chạy mau!”
Lúc này Dụ Tranh Độ mới nhớ tới Châm Khẩu còn đang nắm lấy mắt cá chân mình. Thời khắc nguy hiểm nhất, Mẹ Quỷ vẫn giống như một người mẹ bình thường, dù nguy hiểm vẫn phải bảo vệ con mình.
Nhưng bà nhanh chóng bị Cự Khẩu đẩy ra.
Cự Khẩu bước tới, tay nắm lấy Dụ Tranh Độ nâng lên.
“Cho mày cái vinh hạnh trở thành con quỷ thứ một ngàn bị tao ăn, giúp tao rời khỏi ngạ quỷ đạo.”
Dụ Tranh Độ lơ lửng giữa trời, nhìn cái miệng của Cự Khẩu càng gần lộ ra cổ họng như hành lang sâu hun hút không thấy điểm cuối, bên trong còn có hỏa diễm vĩnh viễn không tắt, tất cả đồ ăn, quỷ hồn đều bị biến thành than lửa.
Trong lòng Dụ Tranh Độ chửi bậy, trán cùng lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự cậu phải bỏ mạng ở trong đó?
Xa xa truyền tới tiếng khóc nức nở của Châm Khẩu: “Mẹ nhanh lên, nhanh gọi thật nhiều quỷ tới cứu em trai trà sữa đi!”
Mẹ Quỷ thở hổn hển mắng: “Quỷ khác không phải con ta, hiện giờ chẳng biết ở nơi nào, con cho rằng chỉ cần gọi một tiếng là chúng tới sao?”
Cự Khẩu cười ha hả: “Cho dù gọi tới thì sao? Hiện giờ ở trong ngạ quỷ đạo có ai xứng làm đối thủ của ta sao?”
Trong lòng Dụ Tranh Độ hơi động, Mẹ Quỷ không gọi được nhưng có lẽ cậu có thể.
Thương Khuyết từng truyền tâm ấn Quỷ vương La Phong Sơn cho cậu, cậu còn từng dùng tâm ấn kia thành công triệu tới một con trạch quỷ.
Tuy rằng muốn xoay chuyển cục diện khá khó khăn nhưng dù thế nào cũng phải thử một lần.
Nhớ đến đây, cậu vội vã nhắm mắt lại, dưới sự uy hiếp của Cự Khẩu đem toàn bộ tinh thần hợp lại, đọc thầm khẩu quyết khởi động pháp ấn Thương Khuyết.
Ánh mắt của Cự Khẩu dời từ trên Mẹ Quỷ tới cậu, phát hiện cậu có hành động lạ, hắn ta hơi nheo mắt lại: “Mày đang làm gì?”
Dụ Tranh Độ đã niệm xong khẩu quyết, cậu lau vệt mồ hôi, vẻ mặt cậu như phó mặc cho số phận, nói: “Triệu quỷ.”
Được hay không đều là mệnh.
Cự Khẩu nghe vậy thì cười khinh miệt: “Mày không nghe tao nói gì sao? Hiện giờ trong ngạ quỷ đạo đều là đồ ăn của tao.”
Mẹ Quỷ cũng phát ra tiếng thở dài, dùng thanh âm vẩn đục đau thương nói: “Hiện giờ dù gọi ai tới cũng chỉ là tăng thêm sức lực cho hắn ta mà thôi…”
Lời còn chưa dứt, bốn phía bỗng nhiên nổi lên âm phong. Trận âm phong kia còn lớn hơn trước, thổi hết biển lửa đang cháy rực của Cự Khẩu.
Theo trận âm phong kia còn có tiếng sấm rền sét đánh.
Tất cả quỷ theo bản năng ngửa đầu nhìn lại mới phát hiện không biết từ khi nào mà nửa vầng trăng đã bị tầng tầng mây đen che khuất, mây đen như đại dương che lấp cả bầu trời rạch rõ giới hạn giữa trời và biển lửa dưới đất, nặng nề ép xuống.
Quỷ đói Châm Khẩu bị dọa lại phải ôm đầu phát run: “Aaaa, đây là cái gì?”
Mẹ Quỷ kinh ngạc nhìn đám mây cuồn cuộn che kín đất trời, trợn mắt há miệng nhìn về phía Dụ Tranh Độ: “Cậu gọi ai tới vậy?”
Dụ Tranh Độ cũng hoang mang, cậu không có nghiên cứu kỹ về pháp ấn này, ngay cả cậu cũng không biết mình triệu hồi cái gì tới.
Một tia chớp bổ xuống đem bóng tối chia ra làm hai nửa.
Lôi hỏa cùng thông thiên triệt địa hạ xuống, ánh lửa chói mắt khiến cả thiên địa cũng rựa đỏ theo.
Trong ánh lửa hiện lên nguyên hình người tới.
Đó là bóng đen rất lớn nối liền đất trời, mơ hồ có thể thấy được hình dạng áo giáp, áo choàng bay lượn trong trận âm phong.
Trước mặt của hắn, dù là rừng cây hay Cự Khẩu bỗng chốc nhỏ yếu cực kỳ, chỉ miễn cưỡng tới cẳng chân của hắn.
Quỷ đói Cự Khẩu khó tin được nhìn thân hình kinh khủng kia, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi: “Mày, mày là ai?”
Đầu bóng đen chậm rãi cúi thấp xuống, mơ hồ có thể thấy được hình dạng miện quan.
Đôi mắt của Mẹ Quỷ càng mở lên, không tin nổi mà hô hoán lên: “Quỷ… Quỷ vương La Phong Sơn?”
Dụ Tranh Độ nghe vậy thì ngẩn người, nhìn thân ảnh mơ hồ, hỏi: “Tiểu Thương, là anh sao?”
“Là tôi.” Thanh âm Thương Khuyết nhẹ nhàng vang lên.
Cuồng phong quét qua ném ngã quỷ đói Cự Khẩu xuống đất.
Dụ Tranh Độ lại không có ngã theo mà được cơn gió bao bọc, nhẹ nhàng rơi xuống.
Đợi cậu đứng lại mới phát hiện bảo bọc cậu không phải gió mà là bóng người quen thuộc.
Lôi hỏa tắt, bóng đen khủng bố tiêu tan chỉ còn lại con người trước mắt, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, âu phục luôn luôn sạch sẽ cùng với sắc mặt tiều tụy chưa từng thấy.
“Cuối cùng tôi cũng tìm thấy em.” Thương Khuyết nhìn thẳng cậu, dù chỉ cách lúc Dụ Tranh Độ mười mấy tiếng thôi nhưng đã khiến hắn mất đi dáng vẻ thong dong, ưu nhã thường ngày.
“Tiểu Thương, sao anh lại mệt mỏi thành thế này?” Sắc mặt Dụ Tranh Độ căng thẳng, theo bản năng giơ tay xoa mặt Thương Khuyết.
Trái tim Thương Khuyết miễn cưỡng thả xuống, thấy thế lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không sao, em không cần lo lắng…”
“Sao tôi có thể không lo lắng!” Dụ Tranh Độ quả thực vô cùng đau lòng, “Mặt của anh chính là gia tài quý giá nhất của công ty chúng ta, tuyệt đối không thể tàn!”
Thương Khuyết: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.