Thoát Kén

Chương 7: Hoàn




21. "Giang Hạc."
"Người em thích trước đây là-"
Tôi hít một hơi thật sâu, há miệng.
Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, mãi một lúc sau mới nói ra được.
"Là Tư Yến sao?"
Giang Hạc im lặng.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.
Giơ tay định nắm tay anh ấy, nhưng lại dừng lại, chuyển sang nắm lấy tay áo anh ấy.
Kéo anh ấy đến ghế sofa, để anh ấy kể lại mọi chuyện anh ấy biết cho tôi nghe.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Tư Yến sẽ nói những lời cay độc như vậy với tôi.
Cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ ầm ĩ đến mức đó.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tôi trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng.
"Em hối hận rồi."
Mi mắt Giang Hạc khẽ khép lại.
Có vẻ hơi bối rối nhưng cũng giống như đã sớm đoán trước.
Tôi lắc lắc cánh tay anh ấy, bắt đầu phàn nàn.
"Đáng lẽ anh nên nói cho em sớm hơn."
"Như vậy thì hôm đó em đã lột s@ch tóc của Diệp Di rồi! Không để lại cho chị ta một sợi nào."
Môi mím chặt, tôi càng nghĩ càng tức giận.
"Tư Yến đúng là mù mắt thật, ban đầu em còn thấy hơi tiếc."
"Anh ấy đã nói với em những lời khó nghe như vậy! Thôi thì em chỉ có thể chúc hai người họ bên nhau mãi mãi, đừng ảnh hưởng đến những người độc thân đang tìm kiếm người yêu nữa."
Giang Hạc ngẩng mắt lên.
Vừa định nói gì đó, thì tôi đã chụt một cái hôn lên má anh ấy.
"Giang Hạc, anh vẫn chưa hiểu em."
"Cho dù em có thích Tư Yến đến chết đi được, thì em cũng sẽ không mất hết liêm sỉ và giới hạn như vậy. Có lẽ em sẽ tự ti, có lẽ sẽ ấm ức, nhưng sẽ không mặt dày mày dạn đi cầu xin Tư Yến thích em."
"Hơn nữa, anh ấy đối xử với em như vậy, thì ba năm sau hay ba mươi năm sau, chắc chắn em cũng không còn thích nổi anh ấy nữa rồi."
Tôi dùng hai tay xoay mặt Giang Hạc lại, nhìn anh ấy nghiêm túc:
"Quan trọng nhất là bây giờ em thích anh."
"Hoàn cảnh gia đình của anh liên quan gì đến em, em đâu có yêu ba anh."
"Còn về chuyện anh đánh ba anh, em chỉ có thể nói nếu trong tình huống như vậy mà anh không làm gì cả, thì anh quá nhu nhược!"
Ánh sáng lóe lên trong mắt Giang Hạc.
Anh ấy nuốt nước bọt, cúi đầu cười tự giễu.
Rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt chuyển xuống nửa khuôn mặt dưới, cúi người lại gần.
Ban đầu là cẩn thận chạm vào.
Môi chúng tôi cọ xát và day nhẹ.
Giang Hạc đè tay tôi xuống, bắt tôi mở ngón tay ra.
Hai bàn tay đan vào nhau, anh ấy từ từ đưa vào, môi lưỡi khuấy động.
Môi trường yên tĩnh khiến tiếng nước bọt phát ra vô cùng rõ, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Không biết từ lúc nào, tôi đã ngồi trên đùi Giang Hạc.
Tay người đàn ông luồn vào vạt áo, vuốt v e eo tôi.
Tôi mới tỉnh táo lại.
Đẩy Giang Hạc ra, đứng dậy khỏi đùi anh ấy.
"Em vừa mới nhớ ra anh đã nói anh rất bảo thủ trong chuyện này."
"Xin lỗi, em suýt vượt quá giới hạn rồi."
Tôi kinh ngạc vì lý trí của mình quay trở lại nhanh như vậy.
Giang Hạc day day ấn đường.
"Không phải..."
"Đừng nói nữa." Tôi ngắt lời anh ấy, "Đừng suy nghĩ cho em, em chịu được."
Vừa thầm khen ngợi sự hiểu chuyện của mình vừa đi về phía phòng ngủ.
"Chờ đến khi kết hôn rồi tính, hoàn toàn không thành vấn đề!"
Nói xong, tôi lập tức đóng sầm cửa lại không chút nể nang.
Yên tâm ôm chiếc chăn thơm mềm của mình ngủ ngon lành.
22. Vì phát hiện ra nhiều cách hôn khác nhau, tôi ngày nào cũng quấn lấy Giang Hạc để thử nghiệm.
Mỗi lần hôn anh ấy đến mức anh ấy chỉ còn có một chân, tôi mới cười khúc khích xin lỗi, sau đó vô trách nhiệm bỏ đi.
Nhưng hôm đó, Tư Yến đột nhiên gọi điện đến sau một thời gian dài không liên lạc.
Phá hỏng kế hoạch của tôi.
"A Ngữ..."
"Anh và Diệp Di chia tay rồi."
Tôi ồ một tiếng, "Không liên quan đến em."
Người anh thân thiết nhất trước đây của tôi, bây giờ lại không muốn nói một lời nào.
Anh kể với tôi rằng sau khi tôi rơi xuống biển, anh đã điều tra nguyên nhân.
Camera trên tàu ban đầu đã ghi lại mọi thứ.
Nhưng vì trên biển trời quá tối nên chất lượng hình ảnh quá mờ, không thể nhìn rõ chi tiết.
Hôm qua.
Tư Yến đã bỏ tiền ra điều chỉnh độ nét của băng ghi hình gốc gửi về.
Xác nhận là Diệp Di đã đẩy tôi.
Tư Yến đã không thương tiếc đưa cô ta vào đồn.
Sau khi nghe xong, tôi vẫn im lặng.
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.
Đúng lúc tôi kiên nhẫn hết mức và định cúp điện thoại, thì giọng nói khàn khàn và hơi run rẩy của Tư Yến lại vang lên.
"Có phải em nhớ lại hết rồi không?"
"Không."
Tôi thành thật nói với anh: "Là Giang Hạc đã kể hết mọi chuyện cho em."
"Anh, sau này chúng ta ít liên lạc thôi."
"Bây giờ em không còn bất kỳ tình cảm dư thừa nào với anh nữa, anh yên tâm."
"Nhưng anh có!"
Đột nhiên, giọng nói cao vút khiến tôi giật mình.
"A Ngữ, anh không phải không thích em..."
"Chỉ là anh nhất thời khó chấp nhận mối quan hệ kỳ lạ này."
"Tại sao em không đợi anh..."
Tư Yến tự biện minh cho mình.
Dùng danh nghĩa lý trí, kiềm chế để bao biện cho tình yêu của mình.
Tôi phủ nhận, phản bác anh.
"Tư Yến, anh chỉ là hèn nhát thôi."
"Anh cho rằng việc anh vứt bỏ giới hạn để yêu em là rất vĩ đại, rất đáng nể ư?"
Tôi đứng trên lập trường của người ngoài cuộc, khách quan và lý trí nhìn nhận lời nói của anh.
Cuối cùng, tôi mượn lời của đội phản biện thứ tư trong cuộc thi biện luận đó để tặng anh.
"Yêu thì có gì là ghê gớm, yêu mãi mới là ghê gớm."
"Tư Yến, anh không thể không thừa nhận, anh chính là kẻ hèn nhát."
Tình yêu chưa bao giờ được quyết định bởi ý chí tự do.
Lấy tình yêu làm cái cớ để làm tổn thương người mà anh cho là mình yêu, thì đó không phải là tình yêu.
23. Máu bầm trong đầu tan dần, nhưng tôi vẫn không nhớ lại ba năm đó.
Từ đó về sau, Tư Yến không bao giờ đến làm phiền tôi nữa.
Kể cả tiệc đính hôn của tôi và Giang Hạc, anh cũng không tham dự.
Tôi phát hiện ra điều này vào ngày hôm sau của tiệc đính hôn.
Bởi vì tôi vẫn luôn bận rộn đến tận sau ngày đính hôn.
Bận cãi nhau với Giang Hạc.
"Không được."
Tôi chặn trước cửa phòng, nghiêm túc từ chối Giang Hạc.
"Anh đã nói, phải sau khi kết hôn mới được."
Giang Hạc vừa cười vừa nhìn tôi.
"Anh cho em cơ hội cuối cùng để chủ động tránh ra."
Câu trả lời của tôi là đóng sầm cửa lại.
Nhưng Giang Hạc còn nhanh hơn tôi, tay anh ấy chống vào cửa.
Nụ cười trên môi anh ấy lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Anh ấy từng bước tiến về phía tôi, không nhanh không chậm.
Nhưng lại đột nhiên dừng lại.
"Được, anh tôn trọng em."
Anh ấy từ tốn cười nói:
"Em cho anh một cơ hội thể hiện, nếu không vượt qua thì sẽ không làm."
Tôi buông tay khỏi chiếc gối ôm.
"Thật không?"
Anh ấy lười biếng gật đầu.
"Tất nhiên."
24. Tôi đã tin lời của Giang Hạc.
Lúc này đây, tôi thực sự thấu hiểu được ý nghĩa của cụm từ “lên không được, xuống không xong”.
"Hài lòng chứ bà chủ?"
Người đàn ông ở trên cao, giọng nói khàn khàn pha chút ý cười thích thú.
"Không muốn thì bà chủ có thể bảo dừng bất cứ lúc nào."
Tay anh ấy di chuyển đến những vùng nhạy cảm của tôi, ép hỏi:
"Không nói tức là không hài lòng, muốn dừng không?"
Tôi bóp chặt cánh tay rắn chắc của anh ấy, muốn khóc mà không có nước mắt.
"Hài... hài lòng lắm..."
Giang Hạc vỗ nhẹ vào mặt tôi, dịu dàng nói:
"Là em tự nói đấy, Sầm Phồn Ngữ."
"Dù có thể nào thì em cũng sẽ chịu đựng."
Không cho tôi cơ hội trả lời, anh ấy lại kéo tôi vào vòng xoáy đắm chìm.
Trong lúc ý thức chập chờn, tôi nghe anh ấy nói:
"Sầm Phồn Ngữ, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.