Thoại Hồ

Chương 7: Bán tranh




Trời còn chưa sáng, Du Thanh cùng Bạch Lê đã sớm rời giường, ăn điểm tâm, dọn dẹp xong mọi thứ liền chuẩn bị xuất môn. Hai người không mang theo nhiều đồ lắm, chỉ có bảy tám bức tranh cuộn, dùng vải bố bao lại, Bạch Lê đoạt lấy rồi đeo lên trên vai.
Du Thanh thường ngày tự mình đeo, không có thói quen sai sử người khác, bởi vậy thấy thực không quen, ngặt nỗi Bạch Lê nói đây là việc mà thư đồng như hắn nên làm, không lay chuyển được hắn đành phải theo ý hắn vậy, may mắn đây đều là đồ nhẹ, liền không tranh chấp nữa.
Bạch Lê cướp được tranh cuộn thì vui vẻ ra mặt, gắt gao theo sát Du Thanh, đi một đường nói một đường, Du Thanh thấy bộ dáng hắn lải nhải đến mi phi sắc vũ, lại nhớ đến bộ dạng lần đầu tiên gặp hắn ngồi xổm trong sân không nói lấy một câu, không khỏi cảm khái, cười nói: “ Ta còn sợ ngươi sẽ không nói đâu, hóa ra là người có thể nói nhiều như vậy.”
Bạch Lê đã cùng hắn ở chung nhiều ngày, sự luống cuống lúc mới gặp đến giờ đã biến mất không thấy bóng dáng, đối với lời trêu ghẹo của hắn không thèm quan tâm, đầu mày khóe mắt đều là ý cười:” Ai bảo ta không nói được! Ta đâu phải người câm!”
“ Ta đây khi mới gặp ngươi, vì sao ngay cả nửa câu cũng nói không xong?”
“…..” Bạch Lê sửng sốt,buông xuống suy nghĩ cười rộ lên:” Không biết, không nhớ rõ.”
Du Thanh nở nụ cười nhìn hắn một chút, chỉa chỉa dòng suối nhỏ bên anh:” Nếu khát thì đi uống chút nước đi.”
Bạch Lê nói cả nửa ngày, quả thật miệng có chút khô, cười hì hì liền chạy đến bên dòng suối vốc nước uống vài hớp, uống xong lấy tay áo lau miệng, quay đầu lại kêu: “ A Thanh, ngươi muốn uống hay không?”
“ Ta không khát.” Du Thanh đi qua đem vạt áo dài của hắn xách lên:” Sao không để ý một chút, đều dính ướt cả rồi.”
“ Úc!” Bạch Lê nghe lời mà thối lui hai bước, đem vạt áo vắt vắt.
Hai người rất nhanh liền tới trấn trên, đi thẳng đến cửa hàng may quần áo ở góc đường. Du Thanh tuy rằng rất ít khi mua thêm đồ mới, nhưng mỗi lần mua đồ mới đều đến cửa hàng này, bởi vì quần áo nơi này chất liệu vải bình thường, kiểu dáng ngắn gọn, giá cũng không mắc.
Số lần hắn tới không nhiều lắm, nhưng bởi vì tướng mạo hắn không tầm thường, khí chất bất phàm, là vị thư sinh tuấn tú nổi danh trong vùng, cho nên ấn tượng của lão bản đối với hắn rất sâu, hiện giờ hắn lại đỗ cử nhân, lão bản càng tiếp đón thân thiện hơn nhiều.
“ Hôm nay ta đến là để mua cho vị huynh đệ kia vài bộ xiêm y.” Du Thanh không thích hàn huyên, chỉ là lễ phép cười cười, chỉ khi nhìn đến Bạch Lê thì đáy mắt mới hiện lên ý cười chân chính.
Bạch Lê nghe hắn gọi mình là huynh đệ, tuy rằng trong lòng có hơi tiếc nuối, bất quá đem so với thư đồng thì ngược lại cảm thấy gần gũi hơn không ít, híp mắt cười rộ lên, đi đến trước mặt lão bản rồi nhấc tay.
Lão bản bị bộ dáng giương nanh múa vuốt này của hắn hù nhảy dựng, bình tĩnh tâm thần lại nói:” Tiểu huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy?”
“ Đo kích cỡ a!”. Bạch Lê nháy mắt mấy cái nhìn hắn.
“ Do kích cỡ đâu có làm như thế?” Khóe miệng Du Thanh cong lên, đè hai cánh tay hắn xuống:” Đứng vững là được rồi.”
Lão bản cười ha hả lấy thước dây khoa tay múa chân trên người hắn một lúc lâu, hỏi: “ Tiểu huynh đệ muốn may kiểu nào?”
Bạch Lê hướng hắn cười cười: “ Giống kiểu của A Thanh!”.
Lão bản nghe khẩu khí của hắn liền biết quan hệ hai người thập phần thân cận, không khỏi có chút nghi hoặc, theo bản năng hướng Du Thanh nhìn nhìn, xoay người lấy hai bộ áo dài nguyệt sắc kiểu dáng thon gọn đến.
Bạch Lê hướng Du Thanh nhìn nhìn, thấy hắn hơi hơi gật đầu, vội vàng hưng phấn cởi y phục trên người, lấy lên một bộ đồ mới lập tức mặc lên, mặc xong xoay người hỏi:” A Thanh, nhìn thấy được không?”.
Khóe miệng lão bản kéo kéo: Này còn không xinh đẹp dễ nhìn sao….
Du Thanh gật đầu: “ Không tồi.”
Sắc măt Bạch Lê vui vẻ, nhanh chóng cởi quần áo, lấy bộ khác mặc vào: “ Cái này thì sao? Nhìn được không?”.
Khóe miệng lão bản co rút: Ta đây là  mở tiệm quần áo bán cho dân tóc húi cua (*), cũng không phải mở cho quan to quý nhân, đồ chính là loại thường, tiểu ca ngươi thế nào lại quan tâm vấn đề là có nhìn được hay không?
Du Thanh ngược lại tốt tính nhẫn nại, tuy rằng hai bộ quần áo mới mặc này cũng không khác kiểu dáng cũ, nhưng dù sao bộ dạng người mặc quần áo rất xinh đẹp, vì thế lần thứ hai gật đầu:” Ân.”
Bạch Lê tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng hỏi:” A Thanh, trên người của ngươi đem theo nhiều ít bạc, mua hai bộ có đủ không?”
Nhiệt khí từ bên tai vù vù truyền đến, nhè nhẹ nhiễu nhiễu mà chui vào lỗ tai, hỗn loạn mùi thơm ngát cùng khí trời chung quanh tản ra, Du Thanh không hiểu sao cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, giật mình sửng sốt chớp mắt một cái, theo bản năng nghiêng đầu nhìn hắn.
Bạch Lê thấy hắn không đáp lời, chớp chớp mắt nhìn thẳng hắn, nghi hoặc mà  hô lên: “ A Thanh?”.
Du Thanh nhanh chóng hoàn hồn:” Ân?”
Bạch Lê nghiêng đầu nhìn lão bản đang đứng bên kia treo quần áo, vẫn chưa chú ý bên này, liền đưa tay ra trước mặt Du Thanh quơ quơ, đè thấp giọng xuống vài phần:” Có đủ hay không?”
Du Thanh nhìn động tác nhỏ của hắn nhịn không được cười rộ lên, gật đầu từ trong tay áo lấy ra hà bao đặt ở trên tay hắn:” Yên tâm tốt lắm, đủ dùng”.
Mua hai bộ áo dài, lại đem trong trong ngoài ngoài và phụ kiện trang phục mua đầy đủ hết, Bạch Lê cảm thấy Du Thanh đối với mình đặc biệt tốt, trong lòng sung sướng muốn chết, nhưng vừa nghĩ đến sắp tới hắn sẽ đi kinh thành, lại nhịn không được có chút buồn bực, không biết phải nghĩ biện pháp gì mới tốt.
Ngày thường hắn cùng Du Thanh sinh hoạt có thể thoải mái nói chuyện vui đùa, chỉ khi nào đụng tới chuyện liên quan đến tương lai của hai người, liền lại khôi phục thành bộ dáng ngốc ngốc lúc đầu, mang theo tâm sự đi đường, xém chút nữa bị hòn đá làm trượt chân.
Du Thanh tay mắt lanh lẹ mà giữ chặt hắn, cảm thấy tật xấu ngơ ngẩn lại không có dấu hiệu mà bắt đầu, không khỏi có chút thương tiếc, thấy ven đường vừa lúc có cái thềm đá, liền đưa tay lên đầu hắn sờ sờ, nhẹ giọng nói:” Được rồi, không đi nữa, nghỉ ngơi ở chỗ này đi”.
Bạch Lê vội vàng đem túi trên lưng lấy xuống, cùng Du Thanh hai người đem tranh cuộn lấy ra bày trên mặt đất. Một bên mở bức tranh ra, một bên tự an ủi mình: Thi Hội dù sao cũng là chuyện mấy tháng sau đó, thi Đình còn phải thêm một đoạn thời gian nữa, hắn có thể chậm rãi nghĩ cách.
Suy nghĩ như thế, tâm tình cũng khá hơn một chút, lực chú ý liền đặt trên bức họa, tầm mắt tùy ý đảo qua, tròng mắt thiếu chút nữa vì cả kinh mà rơi xuống:” A?!”.
“Ân?” Du Thanh theo tầm mắt của hắn mà nhìn qua, mỉm cười lên, quỳ gối ở phía sau thềm đá, lấy bức họa vô trong:” Đây là bức mới vẽ gần đây.”
Bạch Lê chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt không nháy mà nhìn chằm chằm vào bức họa này, thần sắc trên mặt là vừa mừng vừa sợ, ngay cả hô hấp liền thiếu chút nữa ngừng luôn.
Tranh vẽ vài nét phát thảo tạo dáng một tòa sơn mạch, xem hình dạng đúng là Yên sơn, chân núi có một cái ngân hồ toàn thân tuyết trắng, lông trên người hồ ly đều bị cơn mưa tầm tã xối ướt, đang lấy đuôi hồ ướt sũng mà che khuất đỉnh đầu, hơi hơi nghiêng đầu, nheo mắt dường như đang hướng lên trời nhìn.
Trong bức họa hồ ly kia chính là Bạch Lê, tuy là cửu vĩ linh hồ, nhưng trong mắt phàm nhân lại chỉ có thể nhìn thấy một cái đuôi. Lúc ấy hắn che đuôi lên đầu không phải vì tránh mưa, mà trong lòng là đang run sợ mà chờ ba đạo sấm sét ứng trong thiên kiếp kia.
Rõ ràng rất sợ, cũng không dám vi phạm thiên ý, chỉ có ở nơi đó đứng chờ, cũng không rõ vì sao phải bắt hắn chịu thiên kiếp, nhưng trước mặt thần tiên, làm gì có phần cho hồ yêu nói chuyện?
Bạch Lê nghĩ mà thấy bất công, trong lòng có chút phẫn uất, nhưng nhìn đến Du Thanh đem bộ dáng của mình vẽ đến thật sống động, tuy rằng chật vật, lại vẫn nhịn không được mà lòng tràn đầy vui sướng, ý cười trong mắt rất là minh mị. (*)
Du Thanh bình thường thấy vật gì yêu thích liền tự tay vẽ ra, bởi vậy mỗi bức họa của hắn đều cực kỳ sinh động, Bạch Lê nhìn bộ dáng thảm thương hề hề của mình trên bức họa, nhịn không được “ Hì hì “ nở nụ cười một tiếng.
Du Thanh nhìn thần thái trên mặt hắn, hơi có chút không lời gì để nói:” Tiểu hồ ly này mắc mưa, nhìn thật đáng thương, ngươi khen ngược còn cười thành như vậy.”
Bạch Lê cắn cắn môi mới đem ý cười ngưng lại được:” Ai kêu nó chật vật như vậy, ta nhìn mà muốn cười.”
“ Ngươi chê nó chật vật, sợ là nó ngược lại chê ngươi không thông minh bằng nó”.
“ Ta có chỗ nào không thông minh bằng nó?” Bạch Lê liền bật thốt lên phản bác, tập tức sửng sốt, đây không phải là cùng một người sao, có cái gì mà không giống…. Nghĩ như vậy lại cúi đầu cười rộ lên.
“ Nó còn biết lấy đuôi che đầu, thực thông minh”. Du Thanh vỗ vỗ lên thềm đá:” Có chỗ mà không ngồi, cứ ngồi xổm, nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu”.
Bạch Lê tại chỗ xê dịch mông:” Ta liền thích ngồi xổm!”.
Du Thanh đã sớm quen với sở thích này của hắn, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là ôn hòa cười cười, nhìn bức họa chốc lát rồi nói:” Hồ ly này chạy trốn rất nhanh, nháy mắt một chút liền không thấy”.
Bạch Lê phiên phiên mí mắt nhìn trời: Đó đầu phải là chạy, đó là vỉ tránh thoát thiên kiếp hắn đã kêu các trưởng lão ẩn thân dến trộm nâng trở về, hắc…
“ Tranh này nhìn thật đẹp!” Đột nhiên một đạo thanh âm ôn nhu truyền vào trong tai.
Bạch Lê ngẩng đầu, đây là một cô nương ăn vận xinh đẹp, bên cạnh đứng một nha hoàn đánh xe, phía sau dừng một chiếc xe ngựa, chắc là tiểu thư nhà có tiền, nhất thời tinh thần chấn động:” Ngươi muốn mua tranh sao?”
Cô nương kia nâng mi mắt lên nhìn hắn, lại dời tầm mắt sang nhìn thoáng qua Du Thanh, ngồi xổm xuống vùi đầu xem tranh che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, trong lòng có chút để ý trên đời này sao lại có hai cái nam nhân lớn lên dễ nhìn đến vậy? Thật đáng ghét!
Bạch Lê nghi hoặc mà hỏi nàng:” Cô nương, ngươi có phải muốn mua tranh? Thích bức nào?”.
Cô nương kia lại ngẩng đầu phiêu hắn liếc một cái, cắn môi do dự nửa ngày mới mở miệng:” Các ngươi…. Vị nào là Du công tử a?”.
“ Là tiểu sinh”. Du Thanh hướng nàng hơi hơi ật đầu, cười cười:” Cô nương nhìn trúng bức họa nào?”.
Cô nương kia vừa nghe hắn nói, ánh mắt nhìn hắn liền rộ lên vài phần nóng rực:” Nguyên lai ngươi chính là Du công tử a!”.
Du Thanh đối với ánh mắt mang hàm ý rõ ràng ấy của nàng có chút trì độn, chỉ là cười nhạt lên tiếng:” Là”.
Cô nương ấy càng thêm minh mục trương đảm mà bắt đầu đánh giá Du Thanh, một lát nhìn bức họa, một lát lại lén nhìn lên.
Bạch Lê hỏi cô nương này nửa ngày cũng không đáp, tròng mắt chỉ lo đặt trên người Du thanh, trong lòng nhất thời buồn bực. Tuy rằng hắn biết có nhiều cô nương trẻ tuổi để mắt đến Du Thanh, đến lúc tận mắt mắt thấy vẫn là nhịn không được thấy ngột ngạt trong lòng.
Bạch Lê suy nghĩ nửa ngày đều không nhớ rõ là người nào, nghĩ đến sau này sẽ không cùng Du Thanh có cái gì liên quan, lúc đang muốn trộm thở một hơi buông xuống tâm tình thì tiếng chuông trong lòng vang lên mãnh liệt.
Không phải! Có một số việc không giống! Trước kia hắn chưa từng cùng Du Thanh đi mua xiêm y, cũng không có cùng hắn ngồi ở ven đường bán tranh chữ. Trách không được khi Du Thanh nói đi bán tranh chữ thì hắn liền cảm thấy sự tình đến quá nhanh và hết sức đột nhiên, lần này gặp phải, cũng khó cam đoan chuyện sau này sẽ như thế nào!
Nghĩ như vậy, Bạch Lê nhất thời cảm thấy lo lắng, hắn tận mắt thấy Du Thanh hết một lần lại một lần bái đường thành thân, bởi vậy đối với bất luận nữ tử nào có ý đồ tiếp cận Du Thanh đều tự động sản sinh địch ý, nhìn về phía cô nương này ánh mắt không khỏi trở nên phòng bị, hận không thể chờ nàng nhanh mua xong rồi đi khuất bóng luôn cho rồi.
Du Thanh mặc dù đối với tâm tư nữ tử trì độn chút, nhưng bị nhìn chăm chú một thời gian dài như vậy cũng không khỏi bắt đầu cảm thấy không vui, hơi hơi nhíu mày:” Cô nương nhìn trúng bức nào?”.
Người ta vừa ý chính là ngươi…..Bạch Lê chun chun mũi, chui đầu vào trên mặt đất chọt nắn.
Cô nương kia nhìn hồi lâu, bàn tay trắng nõn vừa nhấc liền chỉ:” Ta thích bức này”.
Bạch Lê gương mắt vừa thấy, nhất thời từ trên mặt đất đứng lên:” Không được!”
Chú thích:
:::::: (*) Minh mị: Sáng đẹp
:::::: (*) Dân tóc húi cua: Dân thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.