Thoại Hồ

Chương 23: Long ân




Bạch Lê giương mắt, không chớp mắt mà nhìn hắn, con ngươi thủy nhuận hàm chứa ẩn ẩn chờ mong, lại khẩn trương không nói nên lời, chỉ là không biết làm sao, thấy hắn đột nhiên cười rộ lên, ý cười ôn hòa tràn ra từ đáy mắt tựa như nước suối hòa tan tất cả sự thâm thúy vốn có.
“A Lê…” Du Thanh nhìn vẻ mặt trở nên mờ mịt của hắn, ý cười càng thêm sâu sắc, một tay đưa về phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, kéo hắn lại gần một ít, thấp giọng nói:” Ngươi đi theo ta làm thư đồng đã được bao lâu?”
Bạch Lê bị động tác của hắn mà làm cho ba hồn đã bị bay mất hai hồn rưỡi, tầm mắt vương vấn trên đôi môi khép mở của hắn, thậm chí còn tập trung lực chú ý nhìn xuyên qua khớp hàm hé mở mà nhìn thấy đầu lưỡi như ẩn như hiện bên trong, mấp máy môi lại muốn hôn lên, trong đầu suy nghĩ miên man, nửa lời hắn nói cũng không nghe vào.
Du Thanh bất đắc dĩ thở dài:” Bảo ngươi nói mà”, nói xong lại thấy hắn cứ bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm mũi chân, càng cảm thấy buồn cười, nâng lên tay kia ôm lấy mặt hắn, nâng lên, khiến cho hắn đối diện với tầm mắt của mình.
“A?” Bạch Lê hoàn hồn, lăng lăng nhìn hắn:” Ngươi nói cái gì?”.
Du Thanh cười nói:” Hỏi ngươi là ngươi đã đi theo ta được bao lâu”.
“Một ngàn năm” Bạch Lê không cần suy nghĩ đã đem ba chữ kia thốt ra, nói xong mắt choáng váng, đầu óc ông ông hận không thể bạt miệng mình, vội vội vàng vàng sửa miệng:”Nửa năm! Ta cùng một chỗ với a Thanh đã gần nửa năm!”.
Du Thanh sửng sốt một chút, lần thứ hai cười rộ lên:” Ngược lại rất giống”.
Vẻ mặt Bạch Lê nghi hoặc:” Giống cái gì?”.
“ Có khi sẽ cảm thấy, kỳ thực chúng ta đã sớm quen biết…Tuy rằng không có cách nào lĩnh hội được một ngàn năm đến tột cùng có bao nhiêu xa xăm,  nhưng vẫn cảm thấy ngươi nói như vậy cũng không phải không thể”.
Du Thanh vẫn chưa đem những lời hắn nói để trong lòng, chỉ cho là vui đùa, ngón cái tại trên gương mặt hắn ve vuốt hai cái, cười cười, nói tiếp:” Nói ngươi ngốc quả thật đúng là ngốc, gần nửa năm sớm chiều gần nhau, có một số việc, còn cần ta nói cho rõ ràng sao?”.
Bạch Lê trên mặt bị hắn khẽ vuốt làm ửng lên một mảnh đỏ ửng, chính mình lại không cảm thấy được, vẫn như cũ là mê hoặc nhìn hắn:” Không rõ chuyện gì?”.
Du Thanh dở khóc dở cười, chịu đựng đau đầu cùng bất đắc dĩ mà thở dài, lần thứ hai gần sát lại hắn, môi tại chóp mũi thanh tú linh lung của hắn nhẹ nhàng chạm vào một chút, thấp giọng nói:” Lần sau hôn xong không cần trốn, ta cũng sẽ không trách ngươi”.
Bạch Lê cảm giác đến xúc cảm mềm mại ấm áp trên chóp mũi, ngơ ngẩn, hồn phách giống như đang chơi diều mà lập tức bay đến vừa cao vừa xa, nháy mắt mấy cái, đứng ngốc nửa ngày, cuối cùng thu hồi dây thừng lại, ba hồn bảy vía nhất nhất trở về vị trí cũ, cả người nhất thời tràn trề tinh thần.
Du Thanh nhìn trong mắt hắn lóe ra thần thái cùng tươi cười sáng lạn, nắm mặt hắn mà cưng nựng:” Lời nói của ta khó hiểu như vậy sao? Sao lại nghĩ lâu như vậy?”
Bạch Lê vựng vựng hồ hồ, bị lực đạo mềm nhẹ trên mặt khiến cho cái đầu xoay đến xoay đi, gót chân dường như đứng không vững, vẻ mặt ngây ngô mà cười nhìn hắn:” A Thanh, ngươi thật sự sẽ không trách ta a?”.
Du Thanh buồn cười mà nhìn hắn: “Ân.”
Đôi tròng mắt Bạch Lê sáng ngời, giống như đã đi một đường dài trong đêm tối lại đột nhiên nhìn đến ánh rạng đông, nhất thời trở nên kích động:” Vậy ngươi có biết ta vì cái gì muốn hôn ngươi không?”.
Du Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng ôm hắn, cằm đặt trên vai hắn, tại nơi tầm mắt hắn không nhìn đến mà vất vả nhịn cười, bỡn cợt trong mắt chợt lóe mà qua, nhịn không được định ghẹo hắn, nghiêm sắc mặt nói:” Không biết, vì cái gì?”.
Bạch Lê nghe hắn nói xong, bả vai cứng lại, ánh mắt nhất thời ảm đạm xuống, buồn bực mà đưa tay đánh đánh cánh tay hắn:” Hiện tại không nói cho ngươi”.
“ Vậy khi nào thì có thể nói cho ta biết?”
Bạch Lê chun mũi, cảm thấy a Thanh ngay cả vấn đề này mà còn phải hỏi, thật sự là không thông minh chút nào, hiện tại nói ra cũng như không, trong lòng buồn bực khó giải tỏa, tựa vào trên vai hắn thầm thì:” Tiếp qua một đoạn thời gian”.
Du Thanh cách ra một khoảng nhìn hắn, cười nói:” Ngươi càng nói ta càng hiếu kỳ”.
Bạch Lê nháy mắt mấy cái nhìn hắn trong chốc lát, hơi chần chừ mà nhỏ giọng nói:” Đương nhiên là bởi vì thích mới hôn”, nói xong trong lòng đều là nghẹn khuất, có chỗ nào chỉ đơn giản là thích như vậy a!
Du Thanh cười nói:” Đồ vật ngươi thích rất nhiều, tranh ta cho ngươi, chữ dán trên tường trong nhà, cá nhỏ trong suối nước, bạc trong hà bao…. Như thế nào không thấy qua ngươi hôn chúng nó?”.
Bạch Lê nóng nảy:” Cái này không giống!” Nói xong lại càng thêm đè nén, a Thanh quả nhiên còn chưa có thông suốt.
Du Thanh thấy hắn tránh mình ra, xoay người  đi đến bên giường trải chăn, cười cười theo sau, nhìn gương mặt nghiêng như có thâm cừu đại hận của hắn, tiếp tục tò mò hỏi:” Không giống chỗ nào?”.
Bạch Lê mắt đầy ủy khuất, đưa tay dụi dụi cái mũi, muốn nói “ Chỗ nào cũng không giống”, há miệng thở dốc lại đột nhiên dừng lại, ngón tay chạm vào chóp mũi, quay đầu kinh hỉ nhìn hắn:” Ngươi vừa mới hôn ta!” (^_^)
Du Thanh không nghĩ tới lâu như vậy hắn mới phát giác, càng cảm thấy buồn cười:” Ân”.
Bạch Lê hưng phấn mà xoay người, một phen ôm lấy thắt lưng hắn:” A Thanh, có phải là ngươi thích ta?!”
“ Ừm” Du Thanh tại trên môi hắn hôn một cái, thấp giọng nói:”Thích”.
Sắc mặt Bạch Lê vui vẻ, áp lực tim đập như trống vỗ mà nhìn hắn:” Cùng một dạng giống như ta sao?”.
Du Thanh nhịn cười, lần thứ hai lộ ra thần sắc chăm học hỏi hắn:” Của ngươi là dạng gì? Ta là dạng gì?”.
Bạch Lê tươi cười ngưng lại, càng thêm buồn bực, hầm hừ mà buông thắt lưng hắn ra, xoay người lấy chăn hung hăng giũ giũ, nghiến răng nghiến lợi:” Hiện tại không nói cho ngươi!”.
Du Thanh ngồi ở bên giường, giương mắt nhìn hắn:” Vậy khi nào thì ngươi chuẩn bị nói cho ta biết?”
“ Chờ đến thời điểm ngươi thông minh lên một chút!”.
Du Thanh lập tức nhịn không được mà cười ra tiếng.
Bạch Lê không biết là hắn cười cái gì, suy nghĩ trong lòng tràn đầy nào là trách móc a Thanh không thông minh, a Thanh là cái đồ đầu gỗ, một bộ dáng vừa tức vừa vội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hai tay phất phất chăn đến nỗi kêu vù vù, tóc tơ bên tai đều bị gió thổi bay lên. (Má ơi, chịu hết nổi rồi há há há há ~)
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, Du Thanh đem danh thiếp tùy thân cất kỹ, mang theo Bạch Lê tâm tình đã sớm khôi phục sau một đêm đi đến trường thi đưa tin.
Tiến vào đại môn, được tiểu quan dẫn đường xuyên qua những mái nhà cong quanh co khúc khuỷu, ngẫu nhiên sẽ nghênh diện những thí sinh khác đang đi ra ngoài, gật đầu thăm hỏi nhau, lại tiếp tục bước vào trong.
Quan viên phụ trách tiếp đãi tiếp nhận danh thiếp của Du Thanh nhìn nhìn, rồi lật danh sách bên tay ra đối chiếu, kéo giọng gằn từng tiếng nói:” Du Thanh, người Yên huyện, Nguyên Xương năm thứ bốn mươi bảy, giải Nguyên thi Hương”.
Du Thanh cung kính nói:” Đúng là tiểu sinh”.
“Ân” Quan viên gật gật đầu, giao danh thiếp cho tiểu quan phía sau:” Nếu là danh đầu bảng, triều định tự nhiên sẽ không bạch đãi các ngươi, Hoàng Thương đã an bài chỗ ở thống nhất cho giải Nguyên ở các tỉnh huyện, trưng dụng là tòa biệt viện của Tiết thừa tướng ở ngoài thành ba dặm, một người một gian nhà, hoàng hóa tự mình lo liệu, có thể ở đến khi chấm dứt khoa cửa mới thôi”.
Du Thanh sửng sốt một chút, không nghĩ tới sẽ có đãi ngộ bậc này, liền cung kính mà cảm tạ long ân, liếc nhìn Bạch Lê đứng ở phía sau một cái, lại hỏi:” Đại nhân, có thể mang theo thư đồng của tiểu sinh được không?”.
“ Đó là dĩ nhiên”, quan viên kia theo hướng tầm mắt của hắn nhìn thoáng qua phía sau, thấy Bạch Lê tướng mạo xuất chúng khí chất thoát tục, có chút kinh ngạc:” Đây là thư đồng của ngươi? Bản quan còn tưởng là thí sinh tiếp theo chờ đưa danh thiếp đâu”.
Du Thanh cười cười: “Là thư đồng của tiểu sinh”.
“Ân” Người nọ gật đầu nói:” Sau buổi trưa sẽ có người dẫn các ngươi đi qua, nên trở về thu dọn, đến lúc đó đi đến trước cổng trường thi chờ”.
“ Tạ đại nhân!”.
“ Hậu đãi như thế là xuất phát từ sự trân trọng đau tiếc của Hoàng Thượng mới có, sau khi các ngươi đến nơi đó thì nhớ tĩnh tâm đọc sách, có thể luận bàn học vấn với nhau, nhưng là không thể kết bè kết cánh, cô phụ thánh ân của Hoàng Thượng”.
Du Thanh mỉm cười, cung kính chắp tay nói:” Đa tạ đại nhân dạy bảo”.
Quan viên kia vừa lòng gật đầu.
Ra trường thi, Bạch Lê hưng phấn mà kéo Du Thanh đến chỗ không người, một tay ôm sát cổ hắn, tại trên môi hắn hung hăng hôn một hơi, vui vẻ ra mặt:” A Thanh, vậy là chúng ta không cần tốn bạc có phải hay không?”
Du Thanh đưa tay sờ lên gương mặt hắn, yên lặng nhìn hắn một lát, tầm mắt vừa chuyển thì thấy hắn vì động tác quá lớn mà làm cho quần áo nhăn nheo hết lại, cười cười sửa gọn lại cho hắn:” Ngươi không có nghe thấy sao? Hàng hóa tự mình gánh vác. Bất quá có thể bớt đi phần lớn phí dụng”.
“ Chúng ta đây tạm thời không cần bán tranh chữ!” Bạch Lê mi phi sắc vũ mà nhìn hắn:” Tổng cộng có bao nhiêu cái giải Nguyên? Nơi đó đủ chỗ sao?”.
“ Hơn ba mươi người, nếu an bài như vậy, nhất định có đủ chỗ ở”.
“ Giải Nguyên khác cũng đem theo thư đồng có phải không? Không biết thư đồng của người ta là dạng gì, có phải hay không cũng giống như ta vậy?”.
Độ cong khóe môi của Du Thanh càng thêm sâu sắc, ý cười dạt dào trong mắt:” Thư đồng của người ta cũng không giống dạng như ngươi”.
“ Phải không? Chỗ nào không giống?”
Du Thanh dở khóc dở cười, tại trên ót hắn vỗ nhè nhẹ một lát:” Hỏi nhiều như vậy, đi tới rồi chẳng phải sẽ biết hay sao, về khách *** thu dọn đồ đạc trước”.
“Hảo!” Bạch Lê cười hì hì thu tay lại, nghĩ nghĩ lại chồm qua tại trên môi hắn hôn một hơi:” A Thanh, ngươi nhất định sẽ kiêu ngạo làm quan!”.
“ Ân, ngươi là chim khách, chuyên môn báo tin vui”.
“ Ta không phải chim khách!”.
“Vậy ngươi là cái gì?”
“Ta là…” Bạch Lê nhìn hắn một lát, xoay người lôi kéo hắn đi, cười nói:” Sau này sẽ nói cho ngươi biết!”.
Hai người sau khi trở về liền thu dọn một phen, trả phòng, ăn cơm trưa sớm rồi đi đến trước cửa trường thi chờ.
Bên cạnh còn có những vị thư sinh bộ dáng trẻ tuổi, nói vậy cũng là những giải Nguyên khác cùng đứng chờ, phía sau mỗi người đều đứng một người thư đồng.
Du Thanh lên tiếng khách khí chào hỏi cùng bọn họ rồi không nói thêm gì nữa, những người đó đều tò mò nhìn Bạch Lê vài lần, Bạch Lê so với bọn hắn còn hiếu kỳ hơn, đứng bên người Du Thanh mà ánh mắt lại thường thường liếc qua bên cạnh, thấy búi tóc trên đầu những thư đồng đều là dùng khăn trùm đầu bọc lại, sau lưng còn đeo theo một túi sách nặng nề, nghĩ tới mỗi lần xuất môn Du Thanh đều luyến tiếc làm cho hắn xách theo vật nặng, nhịn không được sung sướng mà cảm khái: A Thanh đối với ta thật tốt!
Buổi trưa đến, hai tên tiểu quan sai từ bên trong cửa đi ra, làm cái thủ thế:” Các vị công tử thỉnh!”.
“Đại nhân thỉnh!” Năm người đồng loạt lên tiếng.
Sau đó, mấy người liền đi theo hai tên quan sai này hướng phía đông cửa thành đi đến, nơi này cách cửa một khoảng, đi một thời gian lâu mới đến, ra bên ngoài lại phải đi một đoạn thời gian ngắn nữa, đến trước một phủ đệ có cây cối hồ nước, trên cửa chính đề hai chữ to ”Tiết phủ”, cũng không có trang sức gì khác, nói vậy thì đây chính là biệt viện của Tiết thừa tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.