Thố Vương Tiên Lộ

Chương 92: Người nhàn rỗi




Trên Một tòa lâu nằm phía ngoài cùng, địa thế ở đây cao nhất so với các tòa lâu còn lại. Trong ánh sáng mờ ảo phát ra từ bên trong, Ba lão giả đang ngồi nói chuyện sắc mặt có chút ngưng trọng, trên chiếc ghế cao nhât là một thanh niên khác bộ trừng bào màu xanh có phần chững chạc, sắc mặt lạnh lùng toát ra một loại uy áp rất khác biệt, khiến mấy lão giả tuy chức vụ không cũng không có được tự nhiên
“Chưởng Môn… lớp đệ tử lần này không có nhiều nhân tài lắm… Chúng ta lại vừa mất mấy đệ tử tinh anh không lâu trước đây… Lão nghĩ thời gian tới sẽ rất khó khăn cho tông môn”
Một vị lão giả khác vuốt chòm râu của mình, chậm rãi nói
“Ta thấy cũng khó trách, thúc lực cửu Huyền Môn chúng ta không đủ sức thu hút với các thiên tài thực sự. Những người tài đều tập chung lại một chỗ,Thiên Sơn Kiếm Tông quả thực là một điểm đến không thể tốt hơn”
Vị lão giả đầu trọc mặc áo màu tím vội lên tiếng
“Minh trưởng lão nói vậy thì Cửu Huyền Tông chúng ta lập nên vì cái gì cơ chứ, Lão còn nói như vậy không thấy hổ thẹn với những người lặn lội đến đây bái nhập tông môn chúng ta hay sao?”
“Nhưng Hà Trưởng Lão ơi? Chắc người cũng thấy đám người đó liệu có làm được gì không, người đến càng ngày càng ít, mà thiên tư chẳng có bao nhiều. Ma Môn lại đang có dấu hiệu trở lại, ta làm sao không lo lắng cho được”
Lão giả đầu trọc đảo mắt nhìn quanh
“Chẳng phải lần này Đại trưởng lão mang về một đệ tử Phong Lôi nhất thể sao? Đó là một thể chất hiếm có đấy? Luyện thành tài chưa chắc đã thua kém Thiên Sơn Kiếm Tông”
“Vậy là lão lại quên rồi… Chúng ta có được một người thì có ích gì trong khi Bọn họ lại có cả nắm… Đến nhân vật có Lục Bảo tâm nhãn, một đệ tử kiệt xuất như vậy còn bị người của Ma Môn phế mất đôi tay, Phong Lôi nhất thể có thể làm được gì?”
Câu này vừa dứt căn phòng chìm vào im lặng hồi lâu. Đại trưởng lão khẽ thở dài, Lão giả đầu trọc cũng thôi đôi co nữa, nói thẳng
“Đại trưởng lão…Chắc chắn là người khổ tâm nhất… Không biết đã có tin tức gì về tên ma đầu làm chuyện ấy chưa?”
Nhớ lại kết quả nửa năm trước. trong tâm trí của vị lão giả vẫn còn chút bồi hồi
“ Hắn ta chạy mất tăm rồi… như biến mất khỏi thế gian vậy… Là do ta sơ ý… không lường trước được sự nguy hiểm của hắn, bề ngoài tuy có vẻ khù khờ trong tay lại nắm được Thần Binh hóa giải được công kích nội khí. Chỉ có Hỗn Nguyên Khí Của Tương Sinh là không bị khắc chế… nên ta mới bảo hắn dẫn thêm mấy đệ tử tinh anh đuổi theo… Không ngờ đã đưa bọn họ vào tử địa…Ba đệ tử chết thảm, còn Tương Sinh thì may mắn trở về được nhưng đôi tay đã bị phế…Muốn chữa khỏi cũng mấy mấy năm… Giờ tâm thần nó còn đang hỗn loạn dưỡng thương còn khó chứ đừng nói đến tu luyện”
“Tai họa sắp ập đến, Nghe nói Ma Môn đã có dấu hiệu trở lại rồi. Một số môn phái nhỏ báo về, nhiều Thôn dân đã bị bọn chúng bắt người đi. Khả năng là bọn chúng đã tìm thấy gã Tế Phẩm và đang bắt đầu huyết luyện lại một cơ thể mới cho Ma Thú rồi”
“Cái này cũng khó nói trước, vì theo ta biết, tên Tế Phẩm đã bỏ chạy, trước đó còn hạ thủ luôn một trưởng lão Ma Môn, điều này làm người khác khó hiểu vô cùng… Nhưng dù chuyện là thế nào đi chăng nữa, thì chắc chắn bọn chúng đang âm mưu làm việc gì đó…Có cần phái người theo dõi không?”
Mọi ánh mắt đổ dồn lên vị thanh niên, hồi nãy vẫn luôn im lặng
“Chuyện của Ma Môn cứ để cho Thiên Sơn Kiếm Tông… Tông Môn chúng ta vừa bị tổn hại không ít, trước mắt cứ chờ đợi xem sao đã…Còn đệ tử Phong Lôi Nhất thể, lần này hãy để ta trực tiếp chỉ dạy “
“Chưởng môn trực tiếp thu nhận đệ tử sao?”
Ánh mắt thanh niên chợt lóe lên rồi vụt tắt
“Bảo nó thu xếp mọi chuyện rồi… đến Huyền Điện gặp ta. Đây là chỗ dựa cuối cùng của Cửu Huyền Môn nếu Ma Môn nổi dậy lần nữa…Hi vọng từ giờ đến lúc đó vẫn đủ thời gian”
Mấy lão giả gật đầu rồi lần lượt đi ra ngoài. Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, nạn của Cửu Huyền Môn đã hết hay đây mới chỉ là khởi đầu của sự diệt môn. Truyền thừa được ngàn năm không nghĩ lại sa sút đến mức này
….
Trời vừa sáng rõ đã thấy mấy đệ tử ra ngoài sông gánh nước, đệ tử ngoại môn phải làm việc ư? Lý Hào có chút không thoải mái, cũng may là hắn phải làm việc vào buổi chiều. Còn hiện giờ có thể đến nghe mấy vị trưởng lão giảng dạy về tu khí
Nhìn dáng bộ háo hức của mấy đệ tử mới nhập môn lần đầu nghe về linh khí, Lý Hào lại không có được như vậy, bản thân hắn là trốn tránh sự truy đuổi của người khác nên bái nhập Tông Môn mục đích vốn là tránh nạn. Đối với thứ mà vị trưởng lão nói ở trên thì chẳng chui nổi vào tai của hắn
“Vạn vật trên thế gian đều có liên hệ với nhau thông qua khí. Kể cả con người cũng vậy. Luyện khí chính là việc con người cố gắng điều khiển các luồng khí, luân chuyển hoặc có thể tạo ra một luồng khí riêng biệt. Để làm được điều đó trước hết các ngươi cần phải cảm nhận được khí trước tiên. Tùy thuộc vào ngộ tính mà sẽ có người cảm nhận được nó nhanh hay chậm…Cũng có người chẳng cảm thấy gì…”
Ánh mắt trưởng lão dừng lại phía người đang ngủ gật. Từ Dũng thấy vậy liền thúc mạnh một cái làm Lý Hào giật mình kêu hoảng một tiếng, rồi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Chưa có một đệ tử nào lại ngủ gật như vậy bao giờ nên chưa có định ra hình phạt. Nhưng hắn không thể tiếp tục ngồi đó nữa, Trưởng Lão phất tay chỉ hắn đi ra phía bên ngoài rồi tiếp tục
“Khi Ngươi đã cảm nhận được khí… Việc tiếp theo là dẫn khí từ bên ngoài nhập vào cơ thể, nên nhớ bất kỳ chỗ nào cũng có thể hấp khí cũng như thoát khí, chỉ khác nhau về tốc độ và số lượng. Như vậy lượng khí mà ngươi hấp thu được sẽ nhiều hơn…những người ở luyện thể kỳ… Trước mắt các ngươi cứ tập dẫn khí cho thành thục, mười ngày sau ta sẽ chỉ dạy tiếp về cách dùng khí để điều khiển ngoại vật”
Đệ tử ngoại môn mấy ngày đầu chỉ có vậy, trong khi đệ tử nội môn đã bắt đầu được lên lầu hai lựa chọn công pháp. Cũng có thể do đệ tử ngoại môn còn dành thời gian làm tạp dịch nên chỉ tầm đó là được, Dù sao sau một năm cũng sẽ không ít người bỏ đi tiếp xúc được với bên ngoài cơ sở luyện khí trở về cũng có chút bản lĩnh hơn đa số người đang ở Luyện Thể Kỳ rồi, Tin mừng là lực chiến hơn hẳn võ quân, nếu vào làm quan thì chức vụ không thấp.
“Từ Dũng, ngươi đang làm gì vậy?”
Từ lúc ra khỏi Cửu Huyền Các về đến phòng nghỉ, hai huynh đệ Vân Hạc, Vân Phiêu và Từ Dũng đều ngồi xếp bằng có vẻ rất nhập tâm, điều này là Lý Hào thấy làm lạ
“Thuộc hạ… à Đệ đang tu luyện nội khí, Thấy trưởng lão giảng dạy dường như ngộ ra điều gì đó nên muốn làm thử. Người không muốn luyện tập sao”
Lý Hào chép miệng rồi ra bên ngoài. Mấy phòng khác cũng đều tương tự, chẳng có ai rỗi hơi như hắn đi lang thang như vậy cả, ngó qua đều thấy phòng nào cũng có người đang xếp bằng. Chẳng có một tiếng động nào… Xa xa phía bên cánh đồng một số đệ tử ngoại môn cũng tranh thủ thời gian tu luyện
“Tu luyện hấp dẫn đến vậy sao?”
Hắn cũng định thử xem sao, nhưng buổi sáng ngủ gật những thông tin mà vị trưởng lão nói, hắn nghe được khác mơ màng, nên tạm thời gác lại chuyện này. Để buổi tối về hỏi lại Từ Dũng xem Chẳng biết vì lý do gì mà người ta lại thích tu luyện như vậy

Vào buổi chiều, có một đệ tử ngoại môn tên Vương Tân, là đệ tử ngoại môn lâu năm nhất được giao nhiệm vụ quản lý việc sinh hoạt của các đệ tử ngoại môn, đây cũng là người giao nhiệm vụ hàng ngày cho các đệ tử. Mỗi người sẽ luân phiên công việc cho đỡ nhàm chán,
Và lần này Lý Hào nhận công việc khá nhẹ nhàng, là đi nhổ cỏ dại trong Dược viên. nằm phía dưới chân núi, khá xa so với nơi ở của đệ tử ngoại môn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.