Thố Vương Tiên Lộ

Chương 80: Ngộ!




Tiểu Thất được một tên đệ tử dẫn đến khu dành cho khách nhân. Thoáng có chút ngi ngờ lòng tốt của đám người Tông Môn, chẳng phải thương ngày vẫn luôn không coi phàm nhân vào mắt sao. Hay là do bản thân hắn quy chụp là như vậy. Thoáng nhìn xuống quảng trường phía dưới, mấy người đó vẫn đang khảo hạch, còn mấy người nữa mới xong.
Lựa chọn một căn phòng bên ngoài cùng, hắn đỡ nữ nhân ngồi dậy, dựa lưng sát vào tường. Nhìn nữ nhân hắn đắm chìm vào suy nghĩ nếu là Băng Phong Lão tổ vậy người sẽ giải quyết tình huống này như thế nào? Khí huyết ngưng đọng do hàn khí không thể lưu thông trong cơ thể. Dù hắn có dùng nội khí truyền vào cơ thể nàng thì cũng chỉ ép ra được một phần, hàn khí từ trong tâm mạch vẫn toát ra không ngừng đây không phải là biện pháp. Theo như lời tiên tử nói thì dùng một loại công pháp để luyện hóa, như vậy là có phương pháp để điều khiển loại hàn khí ở trong cơ thể vừa không làm ngưng đọng khí huyết lại còn biến nó thành một nguồn sức mạnh vô hạn
Công pháp được nhắc đến chắc chắn không giống với loại mà Tông Môn này tu luyện vì trong cơ thể họ không có Băng Thạch. Công pháp mà hắn tu luyện dùng linh khí bên ngoài dẫn nhập vào bên trong cơ thể rồi thoát ra ngoài. Còn nử tử trước mặt thì hàn khí từ bên trong càng ngày càng nhiều hơn, không có chỗ để thoát ra nên mới ngấm vào nhục thể. Muốn cơ thể hoạt động trở lại thì phải mở một đường cho hàn khí ra ngoài đồng thời làm loại bỏ hàn khí tích tụ trong nhục thể lâu ngày, lúc đó thêm đan dược bồi bổ có lẽ sẽ bình phục trở lại
Một người bất động không thể tự thi triển công pháp khống chế hàn khí, Phải là người nội khí hùng hậu mới có thể khống chế hàn khí trong thời gian dài đủ lâu để cơ thể người này có thể hoạt động trở lại và tu luyện được công pháp đến khi có thể tự mình khống chế hàn khí như vậy mới là khỏi hoàn toàn. Tiên tử vốn có băng thạch khí của người cũng là hàn khí, tuy dẫn động được khí của Băng Nhi ra ngoài nhưng lại không có cách nào ép phần hàn khí đã thấm vào nhục thể. Chẳng trách lại bảo hắn đi tìm một người khác làm việc này nhưng công pháp ở nơi này đền liên quan đến Băng Tuyết thuộc tính âm hàn chẳng lẽ Băng Phong Lão Tổ lại là ngoại lệ. Hay bản thân có một lại công pháp cao minh hơn loại bỏ hàn khí một cách triệt để?.
“ Ta có một cách chữa trị cho ngươi, nhưng ngươi phải hợp tác thì ta mới làm được”
“Nếu ngươi nghe và hiểu được lời của ta thì hãy đảo mắt một vòng”
Nữ nhân đương nhiên là nghe lời hắn, suốt quãng đường người này không bỏ rơi nàng. Vậy nàng cũng không nên buông bỏ mới phải. Thấy nữ nhân vẫn nghe và hiểu lời hắn nói Tiểu Thất thầm gật đầu rồi bản thân hắn cũng ngỗi xuống xếp bằng, lấy hết linh khí từ Phi Hoàn tích lũy trong một năm qua thu vào trong cơ thể hắn.
“ Ngươi nằm bất động đã lâu chẳng chỉ nghe được người khác nói thiết nghĩ ngươi sẽ hiểu những điều mà ta sắp nói tới đây… Chút nữa ta sẽ dùng nội khí dẫn động hàn khí trong người của người thoát ra ngoài. Đồng thời truyền cho ngươi một lượng nội khí vào đan điền và tạm thời khai thông kinh mạch chính trong người, hi vọng ngươi có thể cảm nhân được và dẫn khí trong đan điền di chuyển trong cơ thể. Khi ngươi đã quen thuộc với dẫn khí thì hãy dùng nó tự mình dần hàn khí ra ngoài. Lúc đó ta mới rảnh tay giúp ngươi bức hàn khí tích tụ trong nhục thể đi ra ngoài, lúc đó ngươi sẽ lại có được chi giác. Nên nhớ ta chỉ đủ sức làm một lần, nếu có sai sót thì chỉ còn cách chờ đến khi gặp lão tổ mói có thể giúp ngươi.”
Thoáng thấy nữ nhân đảo mắt lần nữa hắn mỉm cười rồi xoay người nữ nhân hướng lưng về phía mình, Hít một ngụm khí thật sâu hắn nhẹ nhàng kéo y phục của nàng xuống. Làm lộ ra chiếc lưng trần trắng muốt, hắn không còn cách nào khác đành mạo phạm nữ nhân này vậy, sức lực của hắn có thể cách không truyền nội lực vào nhưng cách đó tốn nhiều sức hơn, cũng chưa biết phải duy trì trong bao lâu mới chữa khỏi hắn không muốn lãng phí chút linh khí chỉ để làm ra vẻ cao siêu. Đẻ đến cuối cùng lại thiếu linh khí không thể duy trì. Khi đó mọi công sức hắn bỏ ra đều đổ xuống sông xuống biển.
Tay trái của hắn đặt lên lưng của nữa nhân ngay vị trí tâm mạch, một cảm giác lạnh buốt từ người nữ nhân truyền sang cho hắn, Không chậm trế hắn bắt đầu dẫn linh khí của mình truyền sang người, linh khí của hắn bao lấy tâm mạch rồi lan ra khắp các kinh mạch không để hàn khí tiếp tục ngấm vào nhục thể, kế đến là duy trì linh khí và dẫn hàn khí lưu động luân hồi theo Bát mạch. Khi kinh mạch đã lưu thông mới dẫn hàn khí bức ra ngoài.
Chợt thấy căn phòng trở nên lạnh bất thường hắn biết hàn khí đã được dẫn ra ngoài. Việc của hắn bước đầu như vậy là xong. Tiếp tục đạt tay phải lên huyệt linh đài, theo đường kinh mạch dẫn vào trong đan điền rồi chờ đợi khi nào nữ nhân dụng được khí lực
“Đến lượt ngươi rồi đấy. Đừng nóng vội hãy từ từ cảm nhận nội khí trong cơ thể của ngươi, ta biết ngươi dùng đan dược ở Phong Tộc nên nó vẫn chưa hóa băng chắc chắn sẽ có cảm giác”

Từng luồng linh khí cứ như vậy mà thoát khỏi cơ thể hắn, gần nửa ngày trôi qua hắn đã có chút nóng ruột. Cuối cùng nữ nhân cũng đã vận được khí tự mình luân chuyển được luồng hàn khí. Nhưng lúc này cũng chính là thời điểm Tiểu Thất không còn khống chế được luồng khí bên trong nữa. Linh khí đã không còn là của hắn nữa, Như vậy hắn không thể từ ép hàn khí từ trong ra ngoài được.
“ Giờ ta không còn khống chế được nội khí bên trong người của ngươi. Chỉ còn cách làm nóng từ bên ngoài để tiêu trừ bớt hàn khí tích tụ trong nhục thể. Ngươi cứ tiếp tục dẫn khí trong cơ thể đi”
Hắn bỏ tay ra khỏi người nữ nhân dẫn khí ba động bên ngoài cơ thể với tốc độ chóng mặt, cách này không tiêu trừ được tận gốc nhưng sẽ bỏ được phần nào hàn khí. Hắn cứ duy trì như vậy cho đến khi cả người mỏi nhừ vô lực nằm xuống ngủ. Một giấc ngủ thoải mái mà đã lâu hắn chưa có được, hơn một năm qua chỉ ngủ nơi hang hốc, nằm gió phơi sương. Chưa có ngủ trên một chiếc giường tử tế như thế này

Ngày hôm sau, hắn cũng mở mắt trở lại. Nhưng cơ thể vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Bên cạnh hắn cũng có người, nữ nhân thân hình vẫn bất động đang quay mặt lại phía hắn, thấy có động tĩnh ánh mắt từ từ mở ra nhỏ nhẹ nói
“Thố vương đại nhân…”
Nữ nhân này có thể nói chuyện trở lại làm hắn có chút kinh hỉ, vậy ra cách làm của hắn có tác dụng.
“Ngươi đã …nói chuyện được rồi à… thấy trong người thế nào”
“ Tiểu nữ khỏe nhiều rồi”
Tuy là nói thế nhưng nhìn qua sắc mặt của nàng, hắn vẫn cảm thấy mọi chuyện chưa có kết thúc đơn giản như vậy. Chạm vào ban tay nhỏ nhắn lúc này đã phần nào bớt đi hàn khí nhưng vẫn chưa có giống với người bình thường. Nội khí của hắn chưa đủ hùng hậu để chữa khỏi hoàn toàn. Hắn thở một hơi dài rồi nói
“ Ta chỉ có thể làm được như vậy thôi. Muốn trị khỏi hoàn toàn vẫn phải nhờ đến Băng Phong Lão Tổ”
Hắn tốn nhiều nội khí như vậy cũng chỉ làm người này nói được, Dù có tốn hết nội khí trong người cũng không nắm chắc sẽ chữa khỏi, Lúc đấy còn chẳng còn thực lực mà đi đến Băng Phong Chi Cực nữa. Hắn quay người nói thêm vài câu rồi đi ra ngoài
“Ngươi cứ nằm nghỉ ngơi mấy hôm, Ba ngày sau chúng ta lại đi tiếp”
Giọng nói yếu ớt lại vọng lên
“ Tại sao… Người lại đối tốt với tiểu nữ như vậy?”
Tại sao hắn lại phải làm vậy? Câu hỏi này hắn đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Những tưởng bản thân sau vụ ở Bạch Thành sẽ chẳng còn màng đến người khác khác nữa. Nhưng bản tính của con người nói đổi không phải đổi ngay được. Dường như bản tính tích giúp người khác của hắn khó mà thay đổi được. Hay nói đúng hơn hắn không quen việc từ chối yêu cầu được giúp đỡ. Ít ra lần này cũng không quá vướng bận đến việc của hắn
“ Ta muốn đến Băng Phong Chi Cực, chỉ là tiện đường giúp ngươi. “
Rời khỏi chỗ ở cho khách nhân của Tông Môn, lúc này các phòng đã chật kín người. Khảo hạch lần một kết thúc, những người không vượt qua và hầu cận của họ vẫn ở lại thêm mấy ngày chuẩn bị cho lần thứ hai. Tiểu Thất muốn ra một chỗ yên tĩnh một chút suy nghĩ vài việc. Và một góc của Quảng trường khá xa chỗ nghỉ ngơi tránh được tiếng ồn ào bên trong, lại có thể nhìn ngắm cả tòa thành từ trên cao chính là một chỗ vô cùng thích hợp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.