Thố Vương Tiên Lộ

Chương 74: Đi săn




Rời xa khỏi vùng núi Phong Tuyết sơn đi về phía nam nửa ngày đường, xen lẫn trên núi đá nơi này có nhiều cây cối, tuy vẫn là tuyết phủ nhưng đôi chỗ đã nhìn thấy sắc xanh, Cách chỗ họ đang đứng là một con suối lớn bề mặt đã đóng thành băng, đứng trên đó vẫn có thể nhìn dòng nước phía dưới vẫn đang chảy.
Dương Hà hạ lệnh cho tộc nhân của mình tiến sát phía bờ suối, gom mấy hòn đá xếp chồng lên nhau tạo thành một hình vòng cung cao, vun thêm một lớp tuyết dày. Một số khác đi lên phía trên mang về vài cành cây lợp lên trên trông khá giống một túp lều. Chỗ này là nơi trú ngụ tránh gió tuyết của họ trong mấy ngày tới.
Dương Hà và một người nữa bắt đầu đi ra giữa ngoài, men theo bờ suối xem xét tình hình. Thân hình hai người dừng lại bên một mỏn đá lớn
“ chúng ta đục lỗ ở đây, “
Trong tay cầm một mảnh kim loại, một đầu nhọn một đầu tù, Người tộc nhân đi cùng ngồi xuống tay kia cầm búa gõ nhẹ lên miếng kim loại. âm thanh “ Keng …keng…” vang lên từng hồi nhỏ. Một mảnh bằngto bằng bàn tay được nhấc lên. Dương Hà đưa nhanh một sợi dây dài cứ một gang tay là lại gắn một chiếc móc kèm theo đó là một miếng gì đó có lẽ là mồi câu. Bên cạnh hố là một cây đinh lớn được đóng vào Tảng đá bên cạnh. Cuốn sợi dây câu cố định lại. Hai người lại đi sang một nơi khác tiếp dục công việc như vậy, cứ mỗi một Đinh sắt được đóng lên là một nơi được thả dây câu
Thấy vậy Tiểu Thất có chút hiếu kỳ, bắt truyện một tộc nhân đang lợp loay hoay lợp mái cho khu trú ẩn
“Tộc trưởng các ngươi đang làm gì vậy, ta tưởng là đang đi săn chứ”
Ăn mặc kín mít chỉ để lộ ra hai con mắt gã tốc nhân vừa làm việc vừa đáp
“ Dương tộc tưởng đang đi câu cá. Nguồn thức ăn cho cả tộc đấy”
“Vậy sao? Trời lạnh như vậy mà cũng câu được cá nữa hả?”
“Đại nhân, trời lạnh nhưng cá không có lạnh đâu ạ. Dưới dòng nước vẫn đầy cá đấy. Phong tộc chúng tôi cứ đến mùa lạnh thức ăn khan hiếm là lại ra đây bắt cá mang về”
“ Sao các ngươi không đi xuống một nơi ấm áp hơn mà sinh sống. Lại chịu rét ra ngoài này bắt cá”
“ Chúng tôi cũng thử xuống phía nam rồi, nhưng dưới đó nhiều người xấu, cứ bắt chúng tôi làm việc. không có được tự do như ở đây. Tuy đôi lúc khó khăn nhưng cuộc sống vui vẻ không bị người khác sai khiến… “
Như vậy là đám người này không có dính dáng gì đến các thế lực ngoài kia rồi. Tiểu Thất cũng thoáng yên tâm. Như vậy là hắn cũng đi được khá xa rồi đấy chứ ít ra đi đến một địa phương lạnh giá không có Tông Môn, không có Ma Môn. Trong lòng chợt có chút thoải mái
“ Đây có phải là nơi mà ngươi ta nói là chân trời góc bể không”
Tên Tộc nhân phì cười
“Cũng chưa đúng lắm đâu đại nhân. Tuy chỗ này ít người đến nhưng chưa phải là tận cùng. Đi lên phía bắc vẫn còn một nơi còn lạnh hơn nơi nay nữa, Nghe nói chưa ai đặt chân đến”
“ Chưa ai đặt chân đến sao? Ta rất có hứng thú với những nơi như vậy”
Tiểu Thất đương nhiên thích khám phá những nơi chưa có người đến, hồi mời tu đạo thì hắn cũng chỉ mong muốn đi khắp đại lục này. Hiện giờ có chút thực lực, bản thân đã đi suốt một năm đến một nơi rất gần với cực lạnh giá nhất, chỉ đi thêm một chút nữa thôi là thấy được cực hạn của đại lục này
Dương Hà đã thả xong hết mấy sợt dây câu mang theo, cũng trở về căn lều trú ngụ. Ngọn lửa được nhóm lên, phía bên trên là một chiếc nồi lớn đang sủi bọt. Thấy Tiểu Thất vẫn ở ngoài mấy gã tộc nhân liền gọi hắn vào trong. Tuy hồi nãy không có giúp dựng lều nhưng hôm qua có chia đồ ăn cho bọn ho. Lại là thịt nữa chứ, Yêu thú rất khó săn bắt ở vùng núi tuyết chúng di chuyển nhanh hơn nhân loại rất nhiều nên thịt -loại thức ăn đó không phải thường xuyên có được ở địa phương này. Cá thì được ăn thường xuyên hơn vào mùa đông còn thời gian khác chỉ là rau và củ
Ngồi bên đống lửa, bát canh nóng được múc ra mọi người ăn xong truyền cái bát lại cho người khác, đây là nghi thức ở Phong tộc sao? Không phải vì họ không rảnh mang nhiều bát thôi. Thời gian và sức lực nên dành cho việc mang thức ăn về cho tộc
“ngày mai vài người đi kiểm tra dây câu số còn lại theo ta đi lên núi xem có thức ăn nào khác mang về không”
“ Tộc trưởng… khi nào mọi người mới trở về tộc của mình vậy”
Dương Hà cười đáp
“Thố Vương đại nhân,ngài kiên nhẫn đợi vài ngày nữa. lần này chúng tôi có mười người đi tìm thức ăn, ít nhất không để người nào tay không trở về. Còn tùy thuộc lượng cá có nhiều hay ít mà về tộc sớm hay muộn. Vì không muốn ngài đợi lâu nên mai tôi và mấy người sẽ lên núi tìm thêm vài loại rau củ. Khi nào bao thức ăn họ mang theo mà đầy thì chúng tôi sẽ về ngay”
“ Không lẽ mấy người trước đây chỉ bắt cá thôi sao?”
“ Đúng rồi, hôm nào may mắn thì mỗi ngày sẽ đầy hai bao cá, còn ít hơn thì một bao cũng khoảng 5 đến 10 ngày là chúng tôi trở về”
Không phải họ đùa mình đấy chứ 5 đến10 ngày, giờ mà mình cứ ngồi ì ở đây đợi mọi người xong việc mới trở về. khi đấy chắc họ cũng quên vụ Tuyết Liên mà mình giúp họ quá. Dương Hà thì chắc không quên được, nhưng còn những người khác sẽ nhìn một kẻ vì muốn báo thù lao mà mặt dày ở lại a. Dù sao hắn cũng không quan trọng việc đấy, mà chỉ tỏ ra ngoài mặt vậy thôi.
Làm vẻ mặt buồn rầu hắn thở dài
“Thôi thì chuyện Tuyết Liên bỏ qua đi. Mấy người chỉ cho ta đường đi đến chỗ lạnh nhất là được”
Dương Hà và mọi người nhìn hắn nghi hoặc
“Chỗ lạnh nhất..”
Một tên tộc nhân, người trò chuyện với Tiểu Thất vội bổ sung
“ Tộc tưởng, vị đại nhân này này đang nói đến Băng Phong Chi Cực, tử địa mà chưa ai đặt chân đến”
Mọi người dần hiểu ra chỗ đó đúng là lạnh thật
“ Băng Phong chi cực? đúng là lạnh thật, nhưng ta chúng chỉ nghe người khác kể lại mà thôi trong tộc của ta chỉ có một người có thể biết đường đi đến đó”
“ Vậy thì hết cách, ta đành phải ở lại chờ các mấy người vậy”
“ Vâng đại nhân chịu khó đợi thêm mấy ngày vậy, trở về tộc ta nhất định sẽ báo đáp việc ngài lấy Tuyết Liên giúp ta?”
Tiểu Thất chỉ lắc đầu rồi đi ra ngoài tu luyện. Tuy hiện giờ hắn có thể tự do đi lại mà không gặp nguy hiểm gì, nhưng không ai dám nói chắc được điều gì, vừa giúp một người mới gặp mặt đã vô tình chạm chán một đại nhân vật trên đỉnh núi. Ở một nơi hẻo lánh thế này mà vẫn chạm chán người của Tiên Môn làm hắn có chút buồn bực. Hiện giờ vấn chưa đánh lại người ta, tu luyện hơn một năm mà trong trận đấu đầu tiên ngay cả một sọi tóc của đối phương hắn cũng không động vào được. Làm hắn thoáng nghi ngờ, cách tu luyện của hắn thiếu sót chỗ nào, nhưng lãnh một đòn của chính mình thì chắc chắn uy lực đã khác trước rồi. Vậy là nữ nhân đó thực lực quá mạnh
“ Đúng rồi thay vì nghĩ mình yếu thì cứ cho là đối thủ mình mạnh hơn đi, như vậy cũng an ủi phần nào”

Hôm sau thì mọi việc diễn ra như kế hoạch đã định sẵn, hai người đi kiểm tra dây dây câu còn lại thi đi lên núi tìm kiếm nguồn thức ăn khác. Ở núi như vậy thì có rau củ gì cơ chứ đúng là nói dối một cách trắng trọn mà, nếu có thì nó cũng bị tuyết che lấp đi hết mất rồi. Tộc nhân đi theo tìm kiếm một hồi chẳng thấy kết quả gì, bắn đầu nghi ngại quyết định vô nghiã này của Tộc trưởng
Đúng lúc đó một tộc nhân từ phía xa đang hốt hoảng vẫy tay báo hiệu. Khoảng cách không xa nhưng chẳng thấy mở lời mà chỉ làm mấy hành động miêu tả, thoạt nhìn thấy giống tấu hài nhưng mọi người cũng nhận ra được ý của người đó
“ Có yêu thú mọi người đi chậm thôi”
Đám người khom lưng rồi tiến lại gần chỗ người tộc nhân hồi nãy báo hiệu. Lúc này đang cúi người nép mình bên gốc cây. Bàn tay thô ráp chỉ xuống phía dưới, nơi có một đàn Bạch Mao cự Lộc ( một con hươu lớn lông trắng” đang chậm rãi đi thành từng đàn tiến về phía khu rừng già phía tây
‘”Tộc trưởng là Một đàn cự lộc,”
“ Chúng ở xa quá, lại đi theo đàn. Nhưng không có nhiều cơ hội gặp được chúng… Mọi người không được bỏ qua cơ hội này”
Mấy năm rồi chưa có thịt yêu thú, nay cả một đống thịt lại đang di chuyển trước mặt họ như mời gọi. Đám người phong tộc vội leo lên ngọi cây chạy xuống vài cành làm ngọn giáo, thủ pháp nhanh nhẹn tranh thủ từng chút thời gian, vừa vót được một cây thì một người khác vội cầm lầy mà bắt đầu đi xuống. Một cây lao được tộc nhân tung đến trước mặt, Tiểu Thất đưa tay bắt lấy mỉm cười ánh mắt hướng theo đoàn cự lộc rồi nhanh chân chạy theo đoàn người Phong Tộc
Cả một vùng tuyết trắng bằng phảng, không thích hợp cho việc ẩn nấp nhưng không còn cách nào khác nếu muốn bắt được 1 con thì phải kiên trì bám theo từ từ rút ngắn khoảng cách. Khi đã rất gần đám cự lộc Dương Hà ra hiệu cho mọi người tản ra vây lấy con đi sau cùng
Tuyết khá dày nên việc di chuyển càng khó khăn, mỗi khi nhấc chân lên hoạc hạ chân xuống đều gây ra tiếng động không nhỏ. Đột nhiên một tộc nhân bị sẩy chân cả người gã nhào lên nền tuyết làm đàn cự lộc hoảng sợ bắt đầu bỏ chạy, Thấy cơ hội chưa tới nhưng họ đã bị phát giác, Dương Hà biết lần này rất có thể bỏ lỡ một cơ hội hiếm hoi lấy được thịt yêu thú vội phóng lao về phía trước cầu may làm một con bị thương, chỉ cần bị thương vẫn có thể truy đuổi, đến khi đuối sức là bọn họ có thể lấy được
Ngọn lao của ông chính xác nhưng không đủ mạnh để gây tổn thương. Đám người nhìn theo cũng tiếc nuối, chỉ cần mạnh thêm một chút thôi là được. Khi mọi người đã dừng việc theo đuổi thì bóng người từ phía sau tay vẫn cầm ngọn lao chạy băng băng về phía trước
“Là Thố Vương Đại nhân!”
“ Nhanh đuổi theo “
Mọi người xốc lại tinh thần, mặc cho tuyết dày mọi người nhặt lại cây lao tiếp tục chạy về phía trước. Đám yêu thú chân cao hơn nên tuyết dày không ảnh hưởng đến tốc độ, khoảng cách càng ngày càng xa với đám người Phong Tộc, duy chỉ có một bóng người vẫn đang giữ được khoảng cách tương đối
Thoáng thấy đoàn yêu thú sắp chạy vào rừng Tiểu Thất vận lực tung người lên cao ngả người về sau lấy đà, rồi phóng lao gỗ về phía con cự lộc chạy sau cùng. Rồi hắn thở hổn hển tiếp đát và không đuổi nữa. Không dùng đến khí quả nhiên không thể đuổi kịp yêu thú. Nếu hắn là phàm nhân cõ lẽ cũng chỉ có cách bỏ cuộc
“Gục rồi… Cự Lộc đã ngã gục”
Đám người vẻ mặt hớn hở, nhanh chóng chạy lại chỗ yêu thú. Hơi thở yếu ớt run rẩy một hồi rồi chết đi,ngọn lao bằng gỗ mà lại xuyên được qua phần lưng rắn chắc làm đám người kinh ngạc, nhưng không quá để tâm dù sao cũng đã có thịt cự lộc sau mấy năm rồi. quay sang tán thưởng
“ Thố vương đại nhân bản lĩnh cao”
“Không cần khách khí, thù lao gấp đôi là được rồi”
Mọi người cười lớn, đối với họ có thịt chính là niềm vui lớn nhất, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân ở Phong Tộc cũng chẳng dùng đến. Thân thể con yêu thú rất lớn nên vài người đi vào trong rừng chặt vài khúc gỗ, dùng dây cột lại giống như một chết bè, nhưng chỉ là phần khung thôi như vậy có thể kéo yêu thú về căn lều trú ẩn
Mọi người vui vẻ kéo con yêu thú tở về mà không để ý một việc. Yêu thú bị hạ gục ở cạnh cánh rừng già, mùi máu tươi sẽ dẫn dụ không ít loài ăn thịt khác đến. Ở vùng núi lạnh quanh năm tuyết phủ này Tuyết Lang và Tuyết Báo là hai loài ăn thịt, Tuyết báo thì thân thể vừa to lớn vừa dẻo dai cũng giống hắc tinh báo chỉ là loài này sống ở vùng lạnh. Còn Tuyết Lang thì đi săn theo bầy đàn nguy hiểm hơn Tuyết Báo rất nhiều
“ Chuuuuu”
Một tiếng hú dài làm đám người phong tộc bỗng trở nên biến sắc. Đây chính là dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm ( giống như vừa săn bắn trộm lại bị tuýt còi vậy) Nhưng sự xuất hiện của Tuyết Lang không làm họ ái ngại lắm khi theo sau chỉ là một con sói gầy, kế bên lại là mấy con sói nhỏ đang đưa mũi ngửi xung quanh, chốc chốc đưa lưỡi liếm từng vệt máu sót lại trên nền tuyết
Tuyết Lang vốn là loài hung ác không chỉ với con mồi mà với cả đồng loại, nhưng khi nhìn dáng vẻ tiều tụy của con sói lớn cùng ánh mắt thơ ngây của đám sói nhỏ đang đùa nghịch lăn lộn trên tuyết. Dương Hà khẽ động dao găm rạch lấy một miếng thịt để lại cho bọn chúng rồi bỏ đi.
“Yêu thú cũng giống con người, cũng có cảm xúc ta lấy đi một sinh mệnh cũng không nên ích kỷ giữ làm của riêng”
Nhìn đám người bỏ đi để lại miếng thịt, ánh mắt sói già buồn rầu nhìn đám con nhỏ đang cắn xé miếng thịt, chẳng biết nó chê ít hay đang cảm kích hành động của đám người Phong tộc nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.