Thố Vương Tiên Lộ

Chương 102: Đồng bệnh




Một buổi sáng tại Thiên Phổ Thành, bên trong căn nhà máy ngày trước có vẻ tồi tàn nay đã gọn gàng ngăn nắp hơn không ít
“ Hôm nay …để ta gánh nước”
“ Hôm nọ thiếp chỉ nói chơi thôi… chàng đừng tưởng thật… Mấy việc thế này cứ để thiếp làm là được rồi”
Mạc Lam không có để ý được rằng ngôi nhà đang ở đã ngăn nắp từ lúc nào, mà cũng có thể nàng biết nhưng không nói ra, Khen một nam tử giỏi làm việc nhà chưa chắc là một ý hay
Tương Sinh mỉm cười rồi bước theo Mạc Lam đi ra bên ngoài. Hắn cứ đi theo nhưng chẳng nói năng gì. Buổi sáng nàng dẫn Tiểu Tần đến tửu lâu, Buổi chiều thì hắn trông nom. Dường như đúng là buổi chiều tối mệt hơn thật nên nàng mới làm như vậy, lúc trở về mang nhiều món ngon hơn cho hắn thì phải, nhưng bộ dạng cũng không có chút gọn gàng, vết thương vẫn còn đó đưa có khỏi, điều này làm hắn sinh nghi
Buổi chiều hôm đấy hắn cõng tiểu Tần đi dạo trong thành tiện thể xem xét một chút vì sao Mạc Lam lại có thái độ lạ như vậy
“ Liễu huynh… lâu quá không gặp… có thể vào đây hàn huyên một chút hay chăng?”
Phía trên lầu hai của một tửu điếm, một nam nhân đang ngồi đó, Mái tóc dài che khuất tầm măst, áo bào rộng thùng thình làm tăng thêm độ thần bí, ngồi bên là một lão giả đang hướng về chỗ của hắn giơ tay mời
Tương sinh ngoái đầu sắc mặt có phần nghiêm túc nhìn hai người một lượt rồi đi tới
Lão giả ngồi im lặng không nói gì chỉ có nam tử thần bí là nói chuyện với hắn
“Không ngờ Liễu Huynh đã có quý tử rồi cơ đấy”
Giọng nói chầm chậm cố ý nhấn mạnh chữ “quý tử”
“Ngươi …là ai?”
“ Không dấu Liễu huynh… Ta là Tiêu Dật Phong … Huynh chắc không nhận ra ta… Trước đây ta là người của Hắc Hổ Bang ở Tây Bạch Thành”
Tương sinh có ý dè chừng
“Ngươi gọi ta qua đây làm gì”
Tiêu Dật Phong nở nụ cười ma mị có chút bí ẩn
“ Liễu Huynh không nên lo lắng… Chúng ta dù gì cũng là cùng xuất thân từ một địa phương, Bạch Thành gặp nạn, người chết vô số, những người còn sống thì phân tán khắp nơi… Gặp nhau như vậy cũng coi như là có duyên…”
Vẫn biết là người của Hắc Hổ không có ấn tượng tốt đẹp gì, Tiêu Dật Lôi đã là cuồng sát, đệ đệ hắn chưa chắc là người tốt
“ Không cần vòng vo… Ngươi cứ nói thẳng đi”
Nam nhân thần bí cười thành tiếng làm lộ ra hàm răng trắng bóc
“… Ta biết huynh không ưa mấy người Của Hắc Hổ, nhưng ít ra lúc này chúng ta cũng có điểm chung”
Nhìn cánh tay cụt ngủn, Mắt của Tương Sinh khẽ động
“chuyện của Liễu Huynh ta cũng có nghe qua… Kẻ mà chặt đứt đôi tay của ta cũng chính là người đã phế đôi tay của huynh… Hiện giờ hắn đã cao chạy xa bay rồi”
“Ngươi nói những chuyện này với ta làm gì?”
Chợt giọng nói của Tiêu Dật Phong có phần nghiêm lại,
“Chuyện đã qua, người cũng đã chạy… Muốn báo thù cũng khó… Ta gọi huynh qua đây quả thực có chuyện”
Tương Sinh lạnh nhạt đáp
“Nói đi “
“Huynh vốn là một thiên tài… Tuy sa cơ nhưng vẫn là thiên tài… Tông Môn có thể không coi trọng huynh.. nhưng cũng không nên bỏ phí thiên phú làm một phàm nhân chứ”
Thấy đối phương im lặng không nói gì hắn bèn tiếp
“Đôi tay của huynh vần còn nguyên vẫn có thể chữa lành được, không giống ta đã bị hắn phế đi hoàn toàn… Một năm nay ta và tưởng lão đi đây đi đó.. được biết Thiên Triều có một nữ danh Y có thể cải tử hoàn sinh, đối với cánh tay của huynh, muốn khôi phục không phải là chuyện khó. Ta có thể dẫn huynh tới đó”
“Chắc không chỉ có vậy chứ? Sao tự nhiên ngươi lại muốn giúp ta”
“Ta có thù với Ma Môn, nhưng thực lực ta không có khả năng chống lại bọn họ. Huynh là thiên tài thì lại khác, đôi tay được chữa khỏi sẽ lại là một nhân vật truyền kỳ. Ta muốn huynh có thể hợp sức với ta diệt trừ tận gốc đám người Ma Môn”
Liễu Tương Sinh trầm ngâm một lúc rồi nói
“Cảm ơn hảo ý của ngươi… Nhưng ta không thể nhận lời… Xin bái biệt”
Thây nam nhân đã đứng dậy hắn buông lại một câu
“Khi nào hồi tâm chuyển ý… cứ đến tìm ta”
“Vậy ta cũng nói luôn.. Ngươi đừng làm việc gì vô ích. Sẽ không có chuyện đó ”
Bóng người đã đi khuất. Tiêu Dật Phòng nhếch miệng lẩm nhẩm
“ Chuyện đó thì chưa chắc…”
Lão giả lúc này mới lên tiếng
“ Xem ra hắn không dễ bị dụ, Người định xử trí hắn ra sao”
“Hắn ta mềm lòng rồi, Như vậy thì tự hắn sẽ gặp rắc rối… chúng ta chỉ cần chờ đợi.. Hắn sẽ tự tìm đến ta…”

Bóng trời đã tối dần, Liễu Tương sinh đối với thiện ý của Tiêu Dật Phong dường như không thể nào nhận nổi, Có thể là tên đó nói thật nhưng cách nói chuyện và khí tức toát ra làm hắn có chút bất an khi ở gần con người này
Đi qua chỗ tửu lâu hắn cố ý nán lại xem nữ nhân làm gì bên trong đấy, Hắn đứng nhìn lặng lẽ một góc, Tiểu Tần trên lưng cũng chẳng làm ồn, chỉ lâu lâu khẽ cựa quậy một lúc
Khách nhân buổi tối cũng khá đông, Người ra người vào nhưng không đến nỗi là chen chúc,.. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi khách vắng hơn. Nhìn bộ dạng lét lút của nàng hắn đã hiểu vì sao lại có nhiều món ngon để ăn như vậy. Vẻ mặt kinh hỉ của nàng mõi khi làm ăn chót lọt làm hắn chợt động tâm, khi nàng bị chủ tửu lầu phát hiện luôn miệng quát tháo vung tay đánh nàng thì hắn không thể nhìn thêm được phút nào nữa
Hắn ngồi một góc suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy thương cảm cho nữ nhân, và thương cảm cho chính bản thân của mình, trong phút chốc cảm thấy thật khó thở
Chuyện vẫn chưa hết, khi đường phố đã vắng bớt người, nữ nhân mới bắt đầu trở về. Nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng làm hắn thoáng sinh nghi,
Nàng không đi đường chính mà rẽ qua nhiều ngõ nhỏ, Điều này càng làm hắn nảy sinh thêm nhiều mối nghi ngờ, Dường như nàng rất cảnh giác, mỗi khi rẽ ngang dọc đều nhìn trước ngó sau. Cũng may Tương sinh đã khôi phục lại thực lực, thân pháp của hắn bay qua các mái nhà trong màn đêm mà không gây ra tiếng động, thoáng chốc đã đuổi kịp
“Sao nàng lại đi đường này…”
Nghe ấm thanh phát ra từ phía sau, nữ nhân giật nảy người. Hơi thở có chút gấp gáp
“Tương Sinh…Là chàng sao…làm thiếp sợ hết hồn.. Sao chàng lại ở đây…?”
“Ta cũng đang muốn hỏi vì sao nàng đường lớn không đi, lại đi qua đường nhỏ? Nàng có gì dấu ta sao”
Mới thở phào được một phen, sắc mặt lại có chút lo ngại, chưa biết trả lời vì sao thì có đám người đi tới
“ Thì ra là đi vòng… thảo nào ta đợi mấy ngày nay lại không thấy… Lần này xem nàng chạy đâu cho thoát”
Đây là một đám lưu manh, ở Thiên Phổ không thiếu những thành phần như thế này, Nhất là khí Thiên Phổ Các không còn, tình hình về ban đêm càng thêm loạn. Nhìn mặt mày có phần hung dữ, nhưng đám người này không giống đã qua sinh tử chiến đấu, một đám du côn không đủ sức tranh chấp mới đến một nơi thế này
“Lần này còn có một tên mặt trắng đi theo bảo hộ nữa cơ đấy… hừ”
“Tên này ta nhận ra hắn… Đôi tay hắn bị tật không cử động được đâu…”
“ Thì ra là một phế nhân, Ông trời thật không công bằng khi phế đi đôi tay của ngươi nhưng gặp ta coi như ngươi gặp may, ta sẽ phế luôn đôi chân cho người thành phế nhân suốt đời. Hê Hê”
Nữ nhân chợt hô lên,
“ Phu Quân… chàng mang Tiểu Tần mau chạy đi… Họ sẽ không làm hại thiếp đâu…”
Tên cầm đầu bộ dáng to béo, đưa tay quệt mũi
“Đúng là ta sẽ không làm hại nàng … nhưng giờ thì ta đổi ý rồi… LÀm nhục nàng trước phu quân của mình ta thấy thú vị hơn … hà hà”
“Các ngươi nói xem hắn có tức hộc máu mà chết không?... Bất lực như vậy thì thà đâm đầu vào tường mà chết đi cho rồi”
ĐÁm người cười gian xảo từ từ đi tới
“Tương sinh chàng mau đi đi… bọn họ sẽ làm hại chàng mất”
Bàn tay Mạc Lam cầm lấy bàn tay vô tri của hắn mà dục, Giọng nói gấp gáp, khuôn mặt thập phần lo lắng pha lẫn vẻ cầu xin
“ Vết thương của nàng là do mấy tên này sao?”
“Ai bảo nàng ta ngoan cố làm chi, phu quân đã chết mà còn giữ mình làm chi không biết. Ta thấy nàng cô đơn lâu ngày, nên máy huynh đệ có ý giúp nàng tận hưởng lạc thú vài đêm a…tiếc là nàng lại không có thức thời… Lấy ai không lấy lại chọn một tên phế nhân làm phu quân”
Tình huống có vẻ nguy cấp, nhưng có người lại rất bình thản Liễu tương Sinh đã hiểu mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, xem ra phải động chân rồi
“ Sao ngươi không cắt lưỡi của mình đi”
Đám người xung quanh như chưa hề nghe rõ tên phế nhân này vừa mở lời
“ Ngươi nói cái gì…hớ…”
Nữ nhân quay sang thì thầm vào tai gã
“Đừng chọc giận bọn chúng.. Đám lưu manh này không để yên cho chàng đâu…”
Tên béo hô lớn ra lệnh cho mấy tên thủ hạ lao tới
“Mau phế hắn cho ta… Để ta cho ngươi biết dám chọc giận Đại Bàn thì sẽ có kết cục thê thảm như thế nào“
Đám người này nổi giận thật rồi, những người bị bọn họ hành hung thì chẳng còn giống người nữa, đám người này mới đến nên ra tay, không chút lưu thủ để lập uy danh đây mà. Nữ nhân định kéo nam nhân chạy về phía sau thì, bóng người chợt biến mất.
Dẫu biết là người này không phải phu quân của mình, nhưng nàng vẫn mộng tưởng về người đã mất, Người này khí chất hơn người, không phải người xấu.Nếu vì nàng mà bị liên lụy thì có chút không nỡ. Nhưng dường như nàng lo hão rồi. Người này tàn nhưng không phế
“ Tiểu nhân có mắt như mù, đại nhân tha mạng..
“ Đừng giết ta … đừng giết ta..”
Bống gã hán tử to xác lần lượt gục xuống, Hơi thở đã tắt… Bọn chúng là thổ huyết mà chết. Dưới ánh sáng lờ mờ một thân ảnh lãnh khốc, mái tóc, y phục phất phơ theo làn gió
“ Tương.. Sinh… là chàng thật … ư?”
Nữ nhân mấp máy, không tin vào thảm cảnh trước mắt, người gặp nạn không phải là hai người, mà là mấy tên lưu manh mới đúng
“Chúng ta về thôi”
Quãng đường còn lại vắng vẻ, một nam một nữ, một đứa nhỏ trên lưng, đi dưới ánh trăng. Không ai nói với ai một lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.